Nhá hàng part 2:
Lâu đài Desinia nằm một mình trên một vách núi dốc nhỏ bên bờ biển.
Phòng ngủ thông với thư phòng của Shazoi là căn phòng nhìn ra biển lớn nhất trong lâu đài.
Khi thời tiết tốt, mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy được bầu trời trong xanh kéo dài vô tận, chim biển kết thành đàn bay thấp săn mồi, mặt biển phẳng lặng, phản chiếu từng tia sáng bạc lấp lánh.
Đọc sách bên cửa sổ hay giải quyết với các công việc lớn nhỏ thường ngày trong lâu đài thực sự là một loại hưởng thụ.
Cho nên, Shazoi để Judith chuyển ghế dựa sang đây, cùng với một cái bàn tròn nhỏ, thêm nhánh hoa thơm và một bình nước chanh để thưởng thức.
Ở Tây Đại Lục, đồ uống chủ yếu là rượu và nước, không có trà hay cà phê.
Chanh tuy là một gia vị tiện lợi rẻ tiền nhưng phương pháp ngâm chanh vào trong nước như vậy trước đây chưa từng nghe ai nói qua.
Sau khi trải qua một hồi can ngăn, cuối cùng Judith vẫn đành phải thỏa hiệp và đồng ý — Shazoi thành công được uống nước chanh như mong muốn.
Thật không dễ dàng mà.
Thời tiết ở ven biển luôn không ổn định, rất hay thay đổi thất thường.
Buổi sáng, một trận mưa nhẹ vừa tí tách tí tách rơi xuống, lúc này chưa đến giữa trưa thì không khí đã trở nên ấm áp, từng làn gió mát thoảng qua, trời xanh không mây.
Shazoi khép bản báo cáo tài chính được đưa lên vào ngày hôm qua lại, nhịn không được thở dài một hơi.
Nguồn tài chính chủ yếu của quý tộc được thu từ tiền thuế trên lãnh địa.
Lão bá tước Matt Desinia đã từng tăng thêm tiền thuế để có thể tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu thuật luyện kim của mình, nguồn tài lực lúc đó cũng rất khả quan.
Nhưng việc tiêu xài vào thuật luyện kim thật sự quá lớn, sinh hoạt ngày thường của lão Bá Tước cũng vô cùng xa hoa lãng phí, không hề biết tiết kiệm.
Vì thế, sổ tài vụ khi đến tay Shazoi đã gặp phải nguy cơ thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng.
– Bên tai bỗng bỗng truyền đến tiếng chim biển vỗ cánh.
Hai con chim biển kết bạn bay đến đậu trên bệ cửa sổ, rỉa lông vũ cho nhau một lát rồi rất nhanh đã bay đi.
Shazoi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Judith yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình, hỏi: “Ngươi có quen thuộc với Visas không?”
“Thưa Bá Tước đại nhân, tôi đã sống ở Visas từ khi còn nhỏ, đương nhiên là quen thuộc.”
“Vậy thì, đưa tôi ra ngoài đi dạo đi, Judith.”
“Thưa vâng.”
Judith đi đến trước mặt Shazoi, nói một câu thất lễ, rồi vươn cánh tay rất nhẹ nhàng nhấc cậu ra khỏi ghế dựa rộng lớn.
“......”
Shazoi cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh trong lòng, ngoài mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Làm quen là được, làm quen là được.
Cậu chỉ mới 6 tuổi thôi, vẫn còn là một bảo bảo.
Thị trấn nhỏ Visas cách bờ biển khoảng một cây số và cách lâu đài Desinia khá xa.
Shazoi yêu cầu xa phu dừng xe ngựa lại trên đường chính dẫn vào thị trấn.
Cậu có thể thấy cách đó không xa là vô số ngôi nhà thấp bé chen chúc lẫn nhau, những người bán hàng rong tấp nập đông đúc, trên con đường dính đầy nước thải lầy lội và bẩn thỉu.
Có lẽ vì buổi sáng vừa có một trận mưa nên không khí không những càng thêm “trong lành” hơn mà trên con đường cũng gần như không còn chỗ sạch sẽ để đặt chân xuống.
“Bá Tước đại nhân, chúng ta không đi vào sao?” Thấy Shazoi chỉ đứng yên trên xe ngựa nhìn chằm chằm mặt đất, mã phu lấy hết can đảm hỏi một câu.
Shazoi: “Ngươi chờ ở đây.”
Trên xe ngựa có khắc gia huy của gia tộc Desinia, rất dễ dàng bị nhận ra.
“Judith, Kelly, chúng ta… đi vào thôi.”
Lần đầu tiên, Shazoi phải nói từ “đi” một cách vô cùng gian nan như thế này.
“Có cần tôi ôm ngài không, thưa Bá Tước đại nhân?” Judith hỏi.
Shazoi ngừng lại một chút, yên lặng duỗi hai tay ra: “Phiền ngươi, Judith.”
Trong mắt Judith hiện lên ý cười nhẹ: “Đây là điều tôi nên làm, thưa ngài.”
Hắn ta ôm Shazoi tiến vào thị trấn, Kelly đi theo phía sau.
Thị trấn cũng khá đông đúc náo nhiệt.
Các gian hàng bày bán ở hai bên phần lớn trực tiếp đặt hàng hóa ở trên mặt đất hoặc là tảng đá nào đó.
Một số người sạch sẽ sẽ đặt một mảnh vải bố lên đó, hoặc cao cấp hơn một chút sẽ để một chiếc bàn gỗ trước cửa hàng.
Cái gọi là cửa hàng, chính là tùy tiện dọn dẹp ra một chỗ trống dùng để chất đống hàng hóa lên, đơn giản và lộn xộn.
Shazoi nhìn quanh bốn phía.
Hàng hoá chủ yếu được bày bán ở chợ là bánh mì đen, rượu lúa mạch đen, quả hạch khô và hành tây. Ngoài ra cũng có một số dụng cụ, vật phẩm trang sức linh tinh.
Đi được gần nửa chợ mới nhìn thấy hai quầy bán thịt lợn, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy hôi thối nồng nặc.
Ở cạnh biển nhưng lại không nhìn thấy một sạp hàng bán cá nào.
Bởi vì ở Tây Đại Lục, cá so với thịt heo còn đắt hơn, chỉ có giới quý tộc mới có thể mua nổi.
Mà giá cả để đóng một chiếc thuyền đánh cá cũng không hề rẻ, thời tiết trên mặt biển thay đổi thất thường, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn.
Các ngư dân ít khi đánh bắt cá do thời tiết trên biển rất khó lường và việc bảo quản cá rất khó khăn.
Điều quan trọng nhất là nếu cá không được chế biến kỹ sẽ có mùi tanh rất khó chịu, không có nhiều người muốn ăn.
Đối với người dân bình thường mà nói, bán cá không hề có lời.
Shazoi ghi nhớ tình huống mình quan sát được.
Cách đó không xa, một thanh niên tóc nâu mắt nâu, dáng vẻ thanh tú, quần áo tuy đã cũ nhưng vẫn còn khá sạch sẽ, chỉnh tề, không ngừng đi tới đi lui giữa ba bốn sạp hàng xung quanh.
Cậu ta thường thường sẽ đi qua khi chủ quầy đang bán hàng hoặc đã bán xong, thời gian còn lại thì lặng lẽ đứng sang một bên.
Shazoi khó hiểu: “Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Để tôi đi hỏi một chút, thưa ngài.”
Shazoi còn chưa kịp phản ứng, Judith đã giao cậu cho Kelly tiếp tục ôm, sau đó đi đến một trong những quầy hàng nơi thiếu niên kia qua lại.
Kelly thấp hơn Judith một chút nhưng lại rất mạnh, hai cánh tay hữu lực, ôm người cũng rất ổn định vững vàng.
Nhưng bởi vì là nữ nên Shazoi không được tự nhiên cho lắm, cậu hơi hơi vặn vẹo người nói: "Thả ta xuống dưới đi, Kelly, ta nặng lắm".
“Ngài không nặng chút nào, vẫn quá nhẹ, ngài nên ăn nhiều thêm cơm một chút.”
Kelly không khỏi nghĩ tới sức ăn của tiểu Bá Tước, dường như từ sau khi khỏi bệnh đã giảm đi rất nhiều.
“Ngài quá gầy!”
Shazoi không dấu vết liếc nhìn cái bụng hơi phình ra và tay chân mũm mĩm của mình... Đối với sự lo lắng chân thành của Kelly, không nói gì.