“Thiên Hư đại sư, nếu vấn đề nằm ở trong phòng này, vậy chỉ có thể là lỗi của ngươi hoặc con gái ngươi!”
Lão phu nhân Vương thị chỉnh lại tư thế, đẩy Diệp Chiêu Anh qua một bên rồi hùng hổ bước đến trước giường Thôi thị, ánh mắt đầy khinh bỉ. Trong lòng bà căm ghét khi nhìn thấy Diệp Khê Tri nằm yếu ớt trên tay mẹ mình.
“Ta không cần nói nhiều! Con ta yếu đến mức chẳng ăn uống được, còn con bé nhà ngươi thì cứ gào khóc không ngừng, làm ta nghe đến nhức đầu từ ngoài viện!”
“Nó là chị mà chẳng thương em, sinh ra đã tàn nhẫn thế này. Ai biết được nó có mang số sát mạng con ta không!”
Trong lòng Diệp Khê Tri thầm chửi rủa
“Đồ già không biết xấu hổ! Ngươi coi con trai nhà Nhị phòng là báu vật, còn chúng ta thì sao? Đều là con cháu trong nhà, cớ gì Nhị phòng được nâng niu còn ta bị giẫm đạp?
Cha ta mới là trưởng tử, cái tước Võ Anh hầu này cũng là công lao cha ta mà có! Bọn họ ăn trên ngồi trốc nhờ cha ta, đến cả ngươi cũng được nuôi dưỡng nhờ cha ta. Không biết ơn thì thôi, lại còn bịa chuyện hãm hại chúng ta! Đúng là lũ khốn nạn vô lương tâm!”
Diệp Khê nghiến răng, đôi mắt to tròn hung hăng nhìn chằm chằm lão phu nhân rồi bất ngờ ngửa mặt khóc toáng lên. Tiếng khóc the thé vang khắp phòng khiến lão phu nhân hoảng hốt, loạng choạng suýt ngã.
“Đúng là đứa cháu bất hiếu!” Bà tức giận mắng. “Thiên Hư đại sư, còn chần chừ gì nữa? Tai họa gây ra cho con ta chính là từ đây! Mau trừ khử yêu nghiệt này đi!”
Thôi thị giận dữ quát lớn:
“Các ngươi định làm gì?!”
Bà lao lên che chắn cho con gái, trông như con hổ mẹ bảo vệ đàn con. Lão phu nhân thì ép sát Diệp Chiêu Anh vào tường, không cho anh cản đường Thiên Hư đại sư.
“Ngươi dám cản à? Thiên Hư đại sư là khách quý của ta, nếu ngươi muốn ngăn cản, thì bước qua xác ta trước!”
“Mẫu thân! Đó là vợ con con!” Diệp Chiêu Anh gào lên, lòng như lửa đốt, nhưng sợ làm bà cụ tổn thương nên đành kìm nén.
Lão phu nhân gằn giọng: “Nếu ngươi dám động đến đại sư, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi để thiên hạ biết ngươi bất hiếu!”
Diệp Chiêu Anh run rẩy tức giận, thái dương giật liên hồi.
Tên đạo sĩ giả mạo Thiên Hư thừa cơ ép tới gần, rút ra lá bùa màu vàng rồi dán mạnh lên trán Diệp Khê.
“Yêu nghiệt to gan! Ngày ban trưa mà dám quấy phá hầu phủ, mau hiện nguyên hình!”
Nhưng ngay lúc đó, một đứa bé tròn trịa chừng hai, ba tuổi bất ngờ lao tới. Như một con bò con, nó đâm thẳng đầu vào chân tên đạo sĩ, khiến hắn ngã nhào.
“Đồ xấu xa, tránh ra!”
Đứa bé dang hai tay, đứng chắn trước giường như một con gà mẹ bảo vệ con. Giọng non nớt nhưng đầy khí thế: “Không được bắt nạt mẹ và em gái ta!”
Diệp Khê ngừng khóc, nghiêng đầu nhìn đứa trẻ mũm mĩm, lòng thầm nghĩ:
“Củ cải nhỏ này là ai? Trông nó giống tam ca của ta quá. Trong truyện, tam ca đúng là tên tiểu ác ma, cả đời gây ám ảnh cho ta.”
“Hắn sợ ta giành sự quan tâm từ Diệp Khê Dao, nên chuyện gì ta làm hắn cũng phá. Ta đánh đàn, hắn cắt dây. Ta khiêu vũ, hắn xé váy. Ta gặp khách, hắn bôi thuốc làm mặt ta nổi mẩn.”
“Sinh nhật Diệp Khê Dao cũng là sinh nhật ta, nhưng cả phủ chỉ tổ chức cho nó. Ta phải đợi đến đêm, tự chúc mình trong lặng lẽ. Thế mà hắn xông vào, lật tung bàn và chửi ta không xứng đáng có sinh nhật.”
“Hắn nói ta không đáng sống, là kẻ hại chết mẹ, khiến cha không còn vợ, làm huynh đệ bơ vơ.”
“Nhưng ta không hại chết mẹ! Là Chu thị bỏ bùa độc, giết mẹ ta! Mẹ là người duy nhất thương ta, giờ mẹ mất, họ định đẩy ta vào chùa làm ni cô!”
Diệp Khê dao nước mắt rưng rưng, cúi đầu dụi vào lòng Thôi thị. Nhìn con gái đáng thương, bà đau đớn thề rằng mình nhất định phải sống sót để bảo vệ nó.
Bên kia, cậu bé “củ cải” Diệp Ngọc Minh ngơ ngác khi bất ngờ nghe được tiếng lòng của Diệp Khê.
“Giọng em gái dễ thương quá! Mình là tam ca của em mà, sao em ghét mình đến thế?”
“Chắc chắn có kẻ xấu đã bắt nạt em! Để khi lớn, ta nhất định sẽ tìm ra tên ‘tam ca củ cải’ kia mà trừng trị cho em!”