Đêm ở thành phố vẫn trôi qua với một nhịp điệu u ám và lặng lẽ. Những ánh đèn neon chập chờn từ các biển quảng cáo lấp lánh giữa bóng tối, phủ lên những con đường đầy rác rưởi và tàn tích. Dưới chân tòa nhà nơi Thanh và Lyra đang ẩn náu, tiếng bước chân rầm rập vang lên. Một nhóm người mặc áo giáp đen bóng, trang bị súng laser và máy dò sinh học, đang bao vây toàn bộ khu vực.

Lyra hối hả lắp ráp lại thiết bị vào balo, trong khi Thanh quan sát qua ô cửa sổ hẹp. Những kẻ săn đuổi là một đội lính đặc nhiệm của Hệ Thống, không giống với bất kỳ đối thủ nào trước đây. Họ có thiết bị tối tân và được huấn luyện để truy lùng những kẻ chống đối, đặc biệt là các đối tượng liên quan đến các dự án mật.

> "Chúng phát hiện ra chúng ta rồi," Lyra nói, giọng cô lộ rõ sự lo lắng. “Không còn nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta phải rời khỏi đây.”

Thanh khẽ gật đầu, nhưng trước khi rời đi, anh nhìn về phía những kẻ săn đuổi lần cuối, rồi nói với Linh:

> “Linh, hãy phân tích đường thoát an toàn nhất. Chúng ta không thể để lại dấu vết.”

Linh ngay lập tức kích hoạt chế độ phân tích, các điểm sáng nhỏ xuất hiện trên mắt kính của Thanh, chỉ ra lối thoát hiểm qua một con hẻm tối phía sau tòa nhà. Nhưng rồi, giọng của Linh cất lên, mang theo một nỗi lo ngại:

> “Cảnh báo: đội đặc nhiệm có khả năng phát hiện nhiệt độ cơ thể và sóng điện não. Họ đã định vị được vị trí của chúng ta. Thanh, cần hành động ngay lập tức.”

Thanh khẽ nhíu mày, cảm nhận áp lực đè nặng lên vai mình. Anh nhìn Lyra, và một ý nghĩ lóe lên. Không chần chừ, anh kéo cô chạy qua hành lang, hướng về cầu thang thoát hiểm.

> “Tôi sẽ câu giờ cho cô chạy trước. Cô đi về phía tòa nhà bỏ hoang bên kia đường, chờ tôi ở đó. Nếu tôi không quay lại trong 10 phút, thì cứ tiếp tục đi.”

Lyra quay lại, đôi mắt cô mở lớn vì sự bất ngờ, nhưng không có thời gian để tranh cãi. Cô chỉ kịp thốt lên:

> “Đừng liều mạng quá, Thanh. Tôi vẫn cần anh để phá giải những dữ liệu còn lại.”

Anh chỉ cười nhạt rồi đẩy cô về phía cửa thoát hiểm, trước khi quay người lại và đối mặt với những kẻ đang đến gần.

 

Cầu thang tối om dẫn đến tầng hầm của tòa nhà, Thanh di chuyển nhanh chóng nhưng không tạo ra tiếng động. Anh biết rằng đội đặc nhiệm sẽ không dễ dàng bỏ qua, và đúng như dự đoán, chỉ vài giây sau, tiếng bước chân rầm rập vang lên từ tầng trên, cùng với những giọng nói lạnh lùng vang vọng qua thiết bị liên lạc.

> “Mục tiêu di chuyển xuống tầng hầm. Chuẩn bị chiến thuật bao vây.”

Thanh hít một hơi sâu, đôi mắt anh chớp sáng dưới ánh đèn nhấp nháy của hệ thống khẩn cấp. Linh bắt đầu đưa ra chỉ dẫn:

> “Hành lang phía trước có hai đội. Tôi sẽ tạo ra một tín hiệu nhiễu sóng, nhưng nó chỉ kéo dài được 30 giây. Anh cần phải ra tay ngay khi có cơ hội.”

> "Hiểu rồi," Thanh đáp lại, giọng điệu anh lạnh như thép. “Bắt đầu đi, Linh.”

Khi tín hiệu nhiễu sóng được kích hoạt, một luồng điện mạnh chạy qua hệ thống, làm cho các đèn trong hành lang chớp tắt liên tục. Đội lính đặc nhiệm phía trước mất liên lạc tạm thời, và Thanh không bỏ lỡ cơ hội này. Anh lao ra khỏi góc khuất, nhắm thẳng vào người dẫn đầu của nhóm.

Một đòn tấn công nhanh, chính xác. Đầu gối của Thanh đập vào ngực kẻ địch, làm hắn bật ngược ra sau. Trước khi những tên còn lại kịp phản ứng, anh xoay người, dùng dao găm tước vũ khí từ tay một tên lính khác và quật ngã hắn xuống sàn. Máu bắn ra, nhuộm đỏ nền gạch lạnh lẽo.

Nhưng tiếng súng vang lên từ phía sau khiến Thanh chững lại. Anh quay lại, chỉ kịp thấy nòng súng chĩa thẳng vào mình. Một tia laser phóng ra, xuyên qua lớp áo giáp mỏng và làm cháy xém một phần vai anh. Thanh nghiến răng chịu đựng, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.

> "Linh, thêm chút thời gian nữa!" Thanh gầm lên, cảm giác đau đớn tràn ngập trong lồng ngực.

Linh đáp lại với giọng khẩn trương:

> “Tôi đang cố! Hệ thống sắp bị quá tải, anh phải thoát ra ngay!”

Thanh không còn lựa chọn. Anh bật dậy, tay cầm dao, và lao thẳng vào kẻ thù cuối cùng. Một đòn quyết định, sắc bén. Kẻ địch ngã xuống sàn, gục ngã trong sự kinh hoàng.

 

Khi ánh sáng hành lang trở lại bình thường, Thanh đứng đó, thở hổn hển giữa những xác lính rải rác. Vai anh rướm máu, nhưng ánh mắt thì vẫn sắc bén. Anh nhanh chóng kiểm tra tình trạng của mình qua Linh, rồi rút lui vào bóng tối của tầng hầm, hướng về con hẻm mà Lyra đã chạy trốn.

Những cơn đau từ vết thương bắt đầu rõ rệt hơn khi anh cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, hòa nhịp với từng bước chân gấp gáp. Đến khi thoát khỏi tòa nhà, anh nhìn thấy Lyra đang nấp sau một góc tường, ánh mắt cô lấp lánh giữa bóng tối.

> "Tôi tưởng anh không qua được chứ," Lyra thở phào, nhưng rồi nhìn thấy vết thương của Thanh. “Chết tiệt, anh bị thương rồi.”

> "Không nghiêm trọng đâu. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi đợt tiếp theo đến," Thanh đáp, giọng anh vẫn cứng rắn, nhưng một chút mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt.

Lyra nhanh chóng giúp anh đứng dậy, cả hai cùng nhau lẩn vào bóng đêm của những con hẻm. Phía xa, đèn pha từ những chiếc drone tuần tra quét qua khu vực, nhưng họ đã kịp biến mất trước khi bị phát hiện.

 

Khi họ đã an toàn trong một căn nhà bỏ hoang, Lyra cẩn thận băng bó vết thương cho Thanh. Mọi cử động của cô đều cẩn trọng và đầy lo lắng. Lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, Thanh thấy đôi tay cô run rẩy.

> "Anh thực sự không cần phải liều mạng như vậy," cô thì thầm. “Chúng ta đã gần như bị tóm gọn. Nếu không có anh, tôi đã không thể thoát được.”

Thanh chỉ nhìn cô, rồi nhắm mắt lại, giọng nói của anh trầm xuống, đầy quyết tâm:

> “Đây là cách duy nhất. Nếu chúng ta muốn hạ gục Hệ Thống, chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với những kẻ mạnh nhất. Tôi không để cô chết ở đây, Lyra. Ít nhất thì chưa phải lúc.”

Linh im lặng, nhưng trong sự im lặng đó, Thanh có thể cảm nhận được sự đồng tình. Hành trình của họ vẫn còn rất dài, và con đường phía trước chắc chắn sẽ còn nhiều chông gai hơn. Nhưng Thanh biết, chỉ cần họ tiếp tục tiến lên, thì bóng tối sẽ không thể che giấu sự thật mãi mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play