Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi dòng dữ liệu vừa được giải mã hiện lên, từng ký tự như cào xé vào tâm trí anh. Lyra, người phụ nữ vừa tự nhận là nhà khoa học, cúi xuống kiểm tra kết quả giải mã. Màn hình hiển thị những tệp tin hình ảnh và video bị hư hại, nhưng vài đoạn còn nguyên vẹn. Cô nhấn vào một tệp video, và hình ảnh mờ nhòe của một phòng thí nghiệm hiện lên, bao trùm trong thứ ánh sáng lạnh lẽo của đèn huỳnh quang.
Giọng nói trong video vang lên, mang theo sự gấp gáp và căng thẳng:
> “Đây là bản ghi cuối cùng của tiến sĩ Kamarov về dự án Elysium. Các đối tượng thí nghiệm đang trở nên không kiểm soát được. Chúng tôi không thể đoán trước sự tiến hóa của chúng...”
Hình ảnh chuyển sang một phòng giam bằng kính, nơi một người đàn ông bị giam giữ. Anh ta trông tiều tụy, đôi mắt hoang dại, da bọc xương. Thanh nhận ra người đó. Đó chính là anh—hình ảnh của một quá khứ mà anh không hề nhớ đến.
Lyra liếc nhìn Thanh, rồi tiếp tục nói với giọng điềm tĩnh nhưng khô khốc:
> “Anh không phải là một đối tượng tình cờ, Thanh. Anh là sản phẩm đầu tiên của Elysium—người duy nhất còn sống sót qua tất cả các giai đoạn thí nghiệm mà không bị suy thoái. Đó là lý do họ xóa trí nhớ của anh, để anh không nhận thức được sức mạnh thật sự của mình.”
Linh xen vào, giọng nói của nó vang lên bên tai Thanh:
> “Xác minh dữ liệu. Những tệp tin này trùng khớp với thông tin về cuộc nổi loạn của các đối tượng thí nghiệm. Các đối tượng khác đều bị loại bỏ sau sự kiện đó. Anh là ngoại lệ duy nhất.”
Thanh cắn chặt răng, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Anh không muốn tin rằng mình là một phần của thứ tội ác khủng khiếp này. Nhưng những hình ảnh, dữ liệu và cả giọng nói của Linh đều không để lại chỗ trống cho sự nghi ngờ. Anh gằn giọng hỏi Lyra:
> “Vậy tại sao cô ở đây? Nếu cô thực sự là một phần của dự án này, tại sao không biến mất cùng với những kẻ khác?”
Lyra dừng lại, ánh mắt đượm buồn. Cô thở dài, đôi vai gầy guộc run lên trước khi đáp:
> “Tôi không phải là một nhà khoa học tàn nhẫn như những kẻ đứng đầu dự án. Khi nhận ra họ đang đẩy các đối tượng thí nghiệm đến bờ vực, tôi đã cố gắng ngăn chặn nhưng bị đẩy ra khỏi dự án. Tôi quay trở lại đây vì muốn sửa chữa sai lầm của mình, và vì tôi nghĩ rằng anh là chìa khóa để khắc phục hậu quả của Elysium.”
Thanh quay lại đối diện với màn hình, nơi hình ảnh của anh—một kẻ bị giam cầm và kiểm soát, hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Trí nhớ mơ hồ về những cơn đau đớn, những tiếng hét trong bóng tối bắt đầu quay trở lại. Những ký ức bị vùi lấp bởi lớp bụi của thời gian đang thức tỉnh, từng chút một.
> "Linh, có cách nào giúp tôi khôi phục hoàn toàn trí nhớ không?" Thanh hỏi, giọng nói của anh lộ rõ sự quyết tâm.
Linh trầm ngâm một lúc trước khi đáp:
> “Có một khả năng. Nhưng nó có rủi ro cao—có thể gây ra tổn thương không thể phục hồi cho bộ não của anh. Tôi có thể tái khởi động các ký ức bị phong tỏa thông qua liên kết với hệ thống trung tâm này. Tuy nhiên, nếu không thành công, anh có thể mất kiểm soát hoàn toàn hoặc trở thành một kẻ cuồng loạn như các đối tượng khác.”
Lyra chen vào, đôi mắt cô sáng lên trước thông tin này:
> “Nếu anh thực sự muốn đối mặt với sự thật, tôi sẽ giúp đỡ. Nhưng đừng quên rằng việc mở khóa ký ức có thể tiết lộ nhiều hơn anh tưởng—không chỉ về dự án mà còn về chính bản thân anh.”
Một giờ sau, Thanh ngồi trên một chiếc ghế kim loại lạnh lẽo, đầu được kết nối với hàng loạt dây dẫn liên kết với trung tâm dữ liệu. Lyra đang chỉnh sửa những thiết lập cuối cùng, còn Linh liên tục giám sát tiến trình qua màn hình.
> "Chuẩn bị sẵn sàng. Bắt đầu quy trình tái khởi động trí nhớ trong 3... 2... 1..." Linh thông báo.
Ngay khi Linh hoàn tất câu nói, một luồng điện mạnh truyền qua các dây dẫn, và dòng dữ liệu tràn vào não Thanh như một cơn lũ không thể kiểm soát. Anh cảm thấy đầu mình như bị bóp nghẹt, những ký ức mờ ảo từ quá khứ bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh thấy mình bị trói chặt trên bàn thí nghiệm, ánh đèn chói lòa trên đầu, tiếng la hét của những người khác vang vọng bên tai. Những nhà khoa học đứng bên cạnh, cười nói về "thành tựu vĩ đại" của họ, nhưng đối với Thanh, đó là cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Anh thấy khuôn mặt của một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là tiến sĩ Kamarov, nhìn xuống anh với ánh mắt lạnh lẽo.
> “Cậu sẽ là tương lai, Phan Duy Thanh. Nhưng trước hết, cậu phải chịu đựng—cũng như tất cả những người khác.”
Những ký ức tiếp tục hiện ra, những cuộc thí nghiệm, những ngày dài trong bóng tối, và cuối cùng là sự nổi dậy. Anh thấy mình đập vỡ những xiềng xích, đối mặt với những kẻ đã giam cầm anh, nhưng rồi bị phản bội bởi chính người đồng đội. Đó chính là lúc thế giới ngoài kia bắt đầu sụp đổ.
Khi quy trình kết thúc, Thanh gục xuống, thở hổn hển. Mồ hôi túa ra trên gương mặt, nhưng đôi mắt anh giờ đây tràn ngập sự thấu hiểu. Anh nhớ lại tất cả, nhớ lại những đau đớn, những giằng xé, và cả lý do vì sao anh không thể tha thứ cho bản thân mình.
Lyra nhìn Thanh, đôi mắt cô thoáng hiện lên sự thương cảm:
> “Giờ thì anh đã hiểu. Không ai trong chúng ta có thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể chọn cách đối diện với nó. Nếu anh muốn, tôi sẽ cùng anh tìm cách sửa chữa những gì đã xảy ra.”
Thanh không đáp lại ngay. Anh ngồi đó, ánh mắt nhìn vào khoảng không, cảm nhận gánh nặng của sự thật đang đè nặng trên vai mình. Nhưng rồi anh siết chặt nắm tay, đứng dậy với một sự quyết tâm mới.
> “Tôi sẽ không trốn chạy nữa. Nếu có cơ hội để sửa chữa những lỗi lầm này, tôi sẽ chiến đấu đến cùng—cho dù cái giá phải trả là gì.”