Những ánh sáng xanh nhấp nháy từ các màn hình cũ kỹ bên trong trung tâm dữ liệu phản chiếu lên khuôn mặt Thanh. Anh đứng đó, giữa căn phòng đầy những thiết bị bỏ hoang, đối mặt với những ký ức đang dần được tái hiện qua dòng dữ liệu mà Linh đang truy xuất. Tiếng kêu rì rì của máy móc xen lẫn với giọng nói quen thuộc của Linh, đều đặn nhưng mang theo sự khẩn trương:
> “Quá trình giải mã bắt đầu. Đọc được nhiều dữ liệu lỗi, nhưng một số tệp tin quan trọng về Cuộc Khủng Hoảng đã được khôi phục. Sẽ mất vài phút để tổng hợp và hiển thị đầy đủ.”
Thanh gật đầu, đôi mắt vẫn dán vào những đoạn mã chạy trên màn hình. Mồ hôi lạnh rịn trên trán anh, dù nhiệt độ trong căn phòng không quá cao. Đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy. Sự hồi hộp này khác với những trận chiến và những lần trốn chạy khỏi cái chết—đó là cảm giác sắp chạm đến một sự thật mà anh không chắc mình muốn đối mặt.
> "Nói xem, Linh, chúng ta đang nhìn thấy gì?" Thanh lên tiếng, cố giấu đi sự bồn chồn.
> “Tôi đang giải mã các tệp tin liên quan đến dự án mang tên Elysium. Dự án này có liên hệ mật thiết với những thí nghiệm thay đổi gen của con người. Có vẻ như Cuộc Khủng Hoảng đã bắt nguồn từ đây, khi các thí nghiệm vượt ngoài tầm kiểm soát...”
Giọng Linh đột ngột ngắt quãng, rồi tiếp tục với một âm sắc có phần chậm hơn:
> “...và nó cũng liên quan đến một tên, Phan Duy Thanh.”
Thanh sững người, đôi bàn tay nắm chặt lấy mép bàn điều khiển, như thể muốn nghiền nát nó. Linh vẫn đang xử lý dữ liệu, nhưng giờ đây không gian xung quanh anh như đông cứng lại. Cái tên đó, chính là tên anh, nhưng tại sao lại liên quan đến Cuộc Khủng Hoảng? Anh đã cố quên đi những ký ức mơ hồ từ thời điểm trước khi thế giới sụp đổ, nhưng chúng luôn như những mảnh vỡ sắc nhọn, cứa vào tâm trí.
> "Linh, chi tiết hơn nữa đi. Dự án đó đã làm gì với tôi?" Thanh hỏi, giọng nói khàn đặc.
> “Dữ liệu ghi nhận rằng anh là một trong những đối tượng thí nghiệm đầu tiên của dự án Elysium. Mục tiêu là tạo ra những cá thể có khả năng kháng lại các tác động phóng xạ và công nghệ biến đổi. Dự án đã thất bại, nhưng một số đối tượng, bao gồm anh, đã sống sót và được thả ra trong thế giới bên ngoài.”
> "Đó là lý do vì sao tôi vẫn sống sót khi mọi thứ quanh mình tan rã sao? Tại sao tôi không nhớ gì về chuyện này?" Thanh gặng hỏi, giọng anh trở nên gấp gáp.
> “Có thể trí nhớ của anh đã bị cố tình xóa hoặc bị ức chế trong quá trình thí nghiệm. Dữ liệu không nói rõ về mục đích cuối cùng của dự án, nhưng có một điều chắc chắn: anh không phải là người bình thường, Thanh.”
Linh nói mà không hề có chút cảm xúc, nhưng với Thanh, từng lời như những nhát dao đâm vào tâm trí anh. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho đôi tay khỏi run rẩy. Tất cả mọi thứ anh từng nghĩ mình biết, tất cả ký ức và bản ngã của anh, giờ đây bị đập tan bởi sự thật này.
> "Nhưng điều gì đã thực sự xảy ra với dự án Elysium và Cuộc Khủng Hoảng? Tại sao mọi thứ lại sụp đổ?" Thanh hỏi, cố giữ cho giọng mình ổn định.
> “Vẫn còn những đoạn mã bị hỏng, nhưng có thể tóm tắt rằng: Dự án Elysium không chỉ thay đổi gen người mà còn cố gắng liên kết trí não con người với một siêu máy tính trung tâm. Hệ thống đã gặp sự cố và không thể kiểm soát được những cá thể được cấy ghép, dẫn đến việc họ phát triển những năng lực vượt ngoài sự kiểm soát. Cuộc Khủng Hoảng là hậu quả của sự mất kiểm soát đó—sự nổi loạn của những kẻ đột biến, sự trỗi dậy của các phe phái chống đối, và sự sụp đổ của cả một nền văn minh.”
Trong đầu Thanh, những mảnh ghép bắt đầu kết nối với nhau, tạo thành một bức tranh mơ hồ nhưng đầy rẫy nỗi kinh hoàng. Anh từng là một công cụ trong một trò chơi lớn hơn mà anh chưa bao giờ hiểu rõ. Nhưng điều khiến anh đau đớn hơn cả chính là sự thật rằng anh đã góp phần vào sự sụp đổ của thế giới này mà không hề hay biết.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài trung tâm dữ liệu, kéo Thanh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh lập tức cầm lấy khẩu súng, rời khỏi bảng điều khiển và áp sát vào tường, đôi mắt dõi theo bóng người đang tiến vào. Nhưng thay vì một kẻ thù, đó là một người lạ—một cô gái trẻ, gầy gò, mặc bộ quần áo rách nát nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
> "Đừng nổ súng. Tôi không có vũ khí." Cô ta lên tiếng, giọng nói trầm nhưng đầy cảnh giác. “Tôi đã nghe thấy những gì các người nói. Nếu anh muốn biết toàn bộ sự thật, thì anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của tôi.”
Thanh không hạ súng ngay lập tức, nhưng ánh mắt anh đầy nghi ngờ. Linh thì thầm vào tai anh qua tai nghe:
> “Không phát hiện thấy vũ khí, nhưng cô ta có thể là mồi nhử. Quyết định thuộc về anh, Thanh.”
> "Cô là ai? Tại sao tôi nên tin cô?" Thanh hỏi, súng vẫn nhắm thẳng vào người cô gái.
> "Tên tôi là Lyra. Tôi từng là một trong những nhà khoa học tham gia vào dự án Elysium, trước khi mọi thứ trở nên điên loạn." Cô ta trả lời, đôi mắt ánh lên một sự đau khổ lẫn quyết tâm. “Nếu anh muốn biết tại sao anh bị chọn, tại sao ký ức của anh bị xóa, và cách để kết thúc cơn ác mộng này, thì hãy nghe tôi.”
Thanh hạ súng, nhưng không rời tay khỏi cò súng. Anh cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô, một cảm xúc mà anh rất quen thuộc.
> "Tôi sẽ nghe, nhưng chỉ cần cô nói dối, cô sẽ không còn cơ hội lần thứ hai đâu," Thanh nói, giọng lạnh lẽo.
Lyra gật đầu, rồi bước về phía bảng điều khiển, bắt đầu làm việc với những thiết bị cũ kỹ. Cô nhập vào những mã lệnh phức tạp mà chỉ có người hiểu biết về dự án mới có thể làm được. Linh nhanh chóng xác nhận tính chính xác của mã lệnh, và giọng nói của nó vang lên lần nữa:
> “Cô ta không nói dối. Những dữ liệu mới vừa được giải mã.”
Những đoạn mã cuối cùng được mở ra, tiết lộ toàn bộ sự thật về dự án Elysium và lý do vì sao Phan Duy Thanh lại trở thành một mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch lớn. Giữa màn đêm tĩnh lặng, Thanh đứng đó, đối diện với một quá khứ mà anh không bao giờ tưởng tượng được.