Ánh sáng mờ nhạt từ cỗ máy dần tắt khi Thanh rút lõi năng lượng ra, cẩn thận cất nó vào túi bên hông. Linh xử lý những dữ liệu vừa truy xuất, chuyển hóa chúng thành những ký tự chạy qua màn hình nhỏ của chiếc đồng hồ. Trong màn đêm yên tĩnh đến nghẹt thở, giọng nói của Linh lại vang lên, sắc lạnh hơn mọi khi:
> “Dữ liệu thu thập được chỉ ra rằng có một cơ sở lưu trữ dưới lòng đất, nằm sâu bên trong Vùng Đất Cấm. Khu vực này bị phong tỏa từ sau Cuộc Khủng Hoảng, và chưa từng có ai sống sót khi cố gắng tiếp cận.”
Thanh nhếch môi cười, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ. Vùng Đất Cấm—một nơi mà thậm chí những kẻ liều lĩnh nhất cũng tránh xa. Khu vực đó được đồn đại chứa đầy những cạm bẫy của công nghệ cũ, các thiết bị bảo vệ đã trở nên không kiểm soát được, và những sinh vật bị đột biến do nhiễm phóng xạ. Đối với người khác, đó là nơi chết chóc; nhưng với Thanh, đó có thể là chìa khóa mở ra cánh cửa quá khứ mà anh luôn tìm kiếm.
> “Có vẻ như chúng ta vừa tìm ra hướng đi mới, Linh. Kết nối với bản đồ khu vực và tính toán tuyến đường nhanh nhất đến đó.”
> "Được thôi. Nhưng tôi sẽ không ngừng nhắc nhở: khả năng sống sót của chúng ta trong chuyến đi này là dưới 5%." Linh đáp lại, giọng đều đều không cảm xúc.
> "Đó là tỷ lệ tốt nhất từ trước đến giờ," Thanh cười khẩy, tay siết chặt quai đeo balo. Anh bắt đầu rảo bước về hướng mới, để lại đống đổ nát và bóng tối phía sau.
Hành trình đến Vùng Đất Cấm kéo dài qua những khu vực đã bị bỏ hoang từ lâu. Những con phố đổ nát trở thành nơi trú ẩn của các băng đảng cướp bóc, những kẻ đã mất hết nhân tính trong cuộc chiến giành giật sự sống. Thanh di chuyển như một bóng ma giữa các con đường hẹp, đôi khi dừng lại để né tránh những cuộc phục kích hoặc kiểm tra các thiết bị cũ còn sót lại. Linh không ngừng theo dõi môi trường xung quanh, cập nhật mọi nguy cơ có thể xảy ra.
Khi họ tiến gần đến ranh giới Vùng Đất Cấm, khung cảnh trở nên đáng sợ hơn. Những tòa nhà cao tầng rêu mốc, xiêu vẹo, như những bóng ma đang quỳ gục giữa bầu trời xám xịt. Tất cả những gì còn sót lại là sự im lặng chết chóc. Chỉ có tiếng gió rít qua các khung cửa sổ vỡ nát, hòa vào tiếng bước chân đơn độc của Thanh.
> "Thanh, tôi đã tìm thấy cổng vào khu vực. Đoạn đường phía trước có thể bị cài đặt các bẫy cảm biến nhiệt. Khuyến nghị: sử dụng thiết bị làm nhiễu tạm thời." Linh hướng dẫn.
Thanh rút ra một thiết bị nhỏ từ balo, kích hoạt nó. Một màn sương mỏng mờ lan tỏa quanh anh, làm biến dạng các tín hiệu nhiệt. Anh di chuyển nhanh qua cánh cổng sắt rỉ sét, để lại sau lưng những cảm biến đã cũ kỹ nhưng vẫn nguy hiểm chết người.
Khi đã vào sâu bên trong Vùng Đất Cấm, cảnh quan thay đổi hoàn toàn. Cỏ dại mọc um tùm trên nền bê tông nứt vỡ, cây cối đột biến vươn lên từ các kẽ nứt như những bàn tay cố gắng vươn ra khỏi lòng đất. Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm, như thể chính không gian này đang thở ra những lời thì thầm chết chóc.
> "Thanh, tôi đã phát hiện tín hiệu xung động từ một trung tâm dữ liệu cũ cách đây khoảng 2 km. Có thể đó là nơi lưu trữ những ký ức bị xóa sổ mà chúng ta cần." Linh cập nhật, dòng chữ xanh chạy nhanh qua màn hình đồng hồ.
> "Chỉ còn hai cây số nữa thôi, Linh. Sau tất cả những gì chúng ta đã đi qua, thêm một chút khó khăn cũng chẳng là gì," Thanh lẩm bẩm, đôi mắt vẫn dán vào con đường trước mặt.
Nhưng khi anh tiến đến gần trung tâm dữ liệu, Linh phát hiện ra một điều bất thường. Các dấu hiệu nhiệt không chỉ xuất phát từ thiết bị công nghệ mà còn từ... những sinh vật sống.
> "Cảnh báo: Phát hiện sinh vật đột biến gần khu vực mục tiêu. Dựa trên dữ liệu, có khả năng chúng là những kẻ từng là con người nhưng đã bị biến đổi do tác động phóng xạ và công nghệ cũ." Linh lên tiếng, giọng cảnh giác.
Thanh cẩn thận nấp vào một góc khuất, đôi mắt dõi theo những bóng đen di chuyển trong màn đêm. Những sinh vật đó có hình dạng giống người, nhưng cơ thể vặn vẹo không tự nhiên, làn da phủ đầy lớp kim loại rỉ sét. Chúng di chuyển theo từng nhóm nhỏ, như đang tuần tra khu vực, phát ra những âm thanh rít rít kỳ lạ.
> "Nếu muốn tiếp cận trung tâm dữ liệu, chúng ta phải làm sao để lũ này không phát hiện," Linh đề xuất. “Hoặc chúng ta có thể tìm đường vòng, nhưng điều đó sẽ làm mất nhiều thời gian.”
> "Không có thời gian đâu, Linh. Cứ làm như cũ thôi," Thanh quyết định, rút ra khẩu súng giảm thanh. Anh chờ đợi cho đến khi một trong những sinh vật tách khỏi nhóm, rồi nhanh chóng hạ gục nó bằng một phát đạn chính xác vào đầu.
Cơ thể sinh vật đổ gục xuống nền đất, không phát ra âm thanh nào ngoài tiếng va chạm nhỏ. Thanh tiếp tục lẻn tới gần hơn, hạ gục từng tên một cách im lặng. Nhưng khi anh tiến đến gần trung tâm dữ liệu, một trong số chúng đột ngột phát hiện ra sự hiện diện của anh.
> "Cảnh báo: Kẻ thù đã phát hiện. Khả năng bị bao vây: Cao." Linh cảnh báo, và trong tích tắc, những sinh vật còn lại đổ xô đến Thanh với tốc độ kinh ngạc.
Thanh nổ súng, từng phát đạn bắn thẳng vào đầu chúng. Một cơn mưa máu và tiếng rít chói tai vang lên trong không gian, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, từng bước lùi lại trong khi nã đạn vào lũ sinh vật. Tuy nhiên, số lượng của chúng quá đông, và chúng bắt đầu áp sát từ mọi phía.
> "Linh, kích hoạt chế độ hỗ trợ!" Thanh ra lệnh khi một trong những sinh vật nhào đến gần.
Màn hình đồng hồ nhấp nháy, Linh điều khiển các xung điện nhỏ từ thiết bị của Thanh, tạo ra một luồng xung động làm rối loạn tín hiệu của những sinh vật gần đó. Chúng chao đảo, mất phương hướng, tạo cơ hội cho Thanh bắn hạ những tên còn lại.
Cuối cùng, khi tên cuối cùng gục xuống, Thanh đứng thở dốc giữa đống xác đổ gục. Ánh mắt anh liếc nhìn trung tâm dữ liệu cũ kỹ phía trước, giờ đây đã hiện ra rõ ràng trong màn đêm.
> "Đã an toàn. Tiến hành truy cập," Linh lên tiếng, giọng bình thản dù vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Thanh bước vào bên trong trung tâm, đôi tay lần mò trên các bảng điều khiển phủ bụi. Những đoạn mã chạy dài trên màn hình cũ, chờ đợi được kích hoạt lại. Khi Linh bắt đầu quá trình truy xuất, Thanh ngồi xuống bên cạnh, nhắm mắt lại trong giây lát, cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm hoi này.
Anh biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ thay đổi. Những ký ức bị lãng quên sẽ được lật mở, và anh sẽ phải đối mặt với sự thật mà chính anh có lẽ chưa từng sẵn sàng đón nhận.
Giữa những đoạn mã và dữ liệu cũ, sự thật dần hiện lên. Và Thanh, trong bóng tối dày đặc, chỉ có thể chờ đợi những gì sẽ đến tiếp theo.