Trong đêm tối, tiếng bước chân của Thanh vang lên đều đặn giữa những tòa nhà đổ nát, như nhịp đập đơn độc của một trái tim còn đập trong xác chết. Cơn gió lạnh lùa qua những con hẻm nhỏ, mang theo mùi kim loại và khói, nhắc nhở rằng nơi đây từng là một đô thị phồn hoa trước khi thế giới sụp đổ. Ánh sáng xanh đỏ từ các biển quảng cáo bị hỏng chiếu xuống khuôn mặt lầm lì của Thanh, lấp lánh trong đôi mắt vô hồn.
> "Thanh, tôi phát hiện một nguồn năng lượng không xác định cách đây 500 mét. Dữ liệu không phù hợp với bất kỳ thiết bị nào trong hệ thống. Có thể là công nghệ của kẻ thù, hoặc một thứ gì đó chưa được ghi nhận." – Giọng của Linh cắt ngang suy nghĩ của Thanh, lạnh lẽo và chính xác.
Thanh dừng lại, quay đầu về hướng mà Linh chỉ. Trong màn đêm tĩnh lặng, phía xa hiện lên một ánh sáng nhấp nháy màu xanh kỳ lạ, khác hẳn với những ánh đèn neon đã lỗi thời. Anh nheo mắt, khẽ nhếch môi như tìm thấy một sự thích thú kỳ lạ giữa bối cảnh hoang tàn.
> "Điều tra xem. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy thứ thú vị," Thanh nói, tay vỗ nhẹ lên mặt đồng hồ như thể đang trêu đùa.
> "Không khuyến nghị. Rủi ro cao. Nhưng tôi biết anh sẽ không nghe lời," Linh đáp lại, dòng chữ trên màn hình nhấp nháy với tốc độ nhanh hơn thường lệ.
Thanh cười khẩy rồi bắt đầu tiến về phía ánh sáng kỳ lạ, cẩn thận vượt qua những đống đổ nát và đường hầm ngầm bỏ hoang. Mỗi bước chân đưa anh gần hơn với những bí ẩn, nhưng cũng đồng thời đưa anh xa khỏi những tàn dư cuối cùng của một cuộc sống bình thường.
Khi đến gần nguồn sáng, Thanh nhìn thấy một cỗ máy cũ kỹ, bị vùi sâu dưới đống đổ nát của một tòa nhà. Ánh sáng xanh kỳ lạ phát ra từ một thiết bị đang bị che khuất một phần bởi bê tông vỡ vụn. Linh nhanh chóng quét qua các ký hiệu và cấu trúc của cỗ máy.
> “Thiết bị này thuộc về thời kỳ trước Cuộc Khủng Hoảng. Dữ liệu bị mã hóa. Có thể chứa đựng thông tin về một hệ thống năng lượng cũ hoặc một dạng công nghệ bị lãng quên.”
Thanh quỳ xuống, chạm vào bề mặt lạnh lẽo của cỗ máy, cảm nhận hơi lạnh kim loại thấm qua lớp găng tay. Anh khẽ rút ra một dụng cụ nhỏ từ bên hông, bắt đầu cạy mở lớp vỏ ngoài để tiếp cận bên trong. Những mảnh vụn rơi ra, để lộ ra một lõi năng lượng màu xanh đang nhấp nháy yếu ớt. Linh phân tích nhanh:
> “Cảnh báo: Lõi năng lượng có dấu hiệu bất ổn. Có thể phát nổ nếu không xử lý cẩn thận. Khuyến nghị: Rút lui ngay lập tức.”
Nhưng Thanh không dừng lại. Anh chăm chú xem xét cấu trúc phức tạp của thiết bị, đôi tay linh hoạt tháo lắp các phần cơ bản. Anh biết mình đang làm gì, nhưng cũng hiểu rằng trò chơi này có thể kết thúc bằng một vụ nổ, quét sạch tất cả trong bán kính vài trăm mét. Anh khẽ lẩm bẩm với chính mình:
> “Bí mật của thế giới này không bao giờ là miễn phí. Linh, giúp tôi giải mã.”
Linh khởi động quá trình giải mã, các dòng mã chạy liên tục trên màn hình đồng hồ, phản chiếu trong đôi mắt Thanh. Trong vài giây căng thẳng, một cửa sổ thông tin hiện ra, chi tiết và phức tạp.
> “Thông tin giải mã được. Dữ liệu chỉ ra rằng đây là một thiết bị liên kết với Mạng Nơron Toàn Cầu. Thiết bị này có thể kết nối với các hệ thống lưu trữ cũ và chứa đựng các đoạn ký ức đã bị xóa sổ sau Cuộc Khủng Hoảng.”
Thanh cảm thấy tim mình đập mạnh. Mạng Nơron Toàn Cầu, hệ thống mà anh tưởng đã bị phá hủy hoàn toàn trong cuộc chiến cuối cùng, vẫn còn một phần hoạt động. Và những đoạn ký ức này có thể mang đến những câu trả lời mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.
> "Linh, có thể truy xuất được không?" – Giọng của Thanh căng thẳng, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
> "Có thể, nhưng cần thời gian để ổn định lõi năng lượng. Trong lúc đó, chúng ta rất dễ bị phát hiện." – Linh cảnh báo, nhưng vẫn bắt đầu quá trình truy xuất.
Thanh ngồi xuống bên cạnh cỗ máy, đôi mắt nhìn xa xăm vào màn đêm. Anh cảm nhận được sự nặng nề của những ký ức đè lên vai mình, những mảnh ghép mà anh đã cố tình quên đi. Linh vẫn tiếp tục làm việc, những dòng dữ liệu chảy qua màn hình, nhưng trong bóng tối, Thanh biết rằng sự yên tĩnh này chỉ là một sự bình yên tạm bợ.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía sau. Thanh xoay người, rút nhanh khẩu súng từ thắt lưng, nhắm về hướng âm thanh. Trong bóng tối, một bóng người bước ra, đôi mắt dán chặt vào cỗ máy mà anh đang cố gắng truy xuất. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen rách rưới, khuôn mặt gầy gò và đôi mắt hoang dại.
> "Chuyện này... không phải của mày," giọng hắn rít lên, kèm theo tiếng thở gấp. “Bỏ thiết bị đó xuống, và tao sẽ cho mày đi mà không mất mạng.”
Thanh giữ nguyên tư thế, không hề nao núng. Linh lập tức nhận diện:
> “Đối tượng thuộc nhóm 'Sói Đêm'. Khả năng tấn công: Cao. Đề xuất: Tiêu diệt ngay lập tức để bảo toàn thiết bị.”
Nhưng Thanh chỉ cười nhạt. Anh nhìn thẳng vào mắt kẻ lạ mặt, như muốn xuyên qua lớp vỏ ngoài đầy sợ hãi của hắn. “Mày biết cái gì về thiết bị này? Hay chỉ là con chó đi kiếm miếng ăn cho chủ?”
Kẻ kia nghiến răng, đôi tay nắm chặt khẩu súng. Nhưng trước khi hắn kịp hành động, Thanh đã ra tay. Một cú đá mạnh mẽ hất ngã hắn, khiến khẩu súng văng khỏi tay. Thanh tiến đến, gí họng súng của mình vào trán hắn.
> “Bây giờ thì nói đi. Mạng lưới còn hoạt động ở đâu?”
Tên cướp run rẩy, đôi mắt nhìn Thanh đầy tuyệt vọng. “Mày không hiểu... Thứ này... là của những kẻ vượt xa mày... Nếu mày tiếp tục, mày sẽ chết, và cả thành phố này sẽ chìm vào bóng tối thật sự...”
Thanh giữ im lặng trong chốc lát, cảm nhận được sự thật ẩn sau từng lời nói. Linh tiếp tục cảnh báo:
> “Thời gian truy xuất: 30 giây. Đề xuất: Rút lui ngay khi hoàn thành.”
Cuối cùng, anh buông tay, để kẻ kia bỏ chạy vào màn đêm. Thanh nhìn theo hắn, như một linh hồn lạc lối giữa tàn tích. Anh không biết mình có đúng hay không, chỉ biết rằng một cơn bão đang dần hình thành, và anh đứng ngay tâm bão.
> "Linh, chúng ta có được gì không?" – Giọng của Thanh khẽ khàng nhưng tràn đầy sự căng thẳng.
> “Truy xuất hoàn tất. Nhưng những gì chúng ta tìm thấy có thể thay đổi mọi thứ, Thanh. Và tôi không chắc chúng ta đã sẵn sàng đối mặt.”
Giữa màn đêm u ám, Phan Duy Thanh đứng đó, cô độc như một chiếc bóng, đối diện với bí ẩn vừa được tiết lộ. Và anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình dài và nguy hiểm hơn nhiều so với bất cứ thứ gì anh từng đối mặt.