Trong một thành phố đổ nát, nơi những tòa nhà cao tầng gãy đổ như những người khổng lồ gục ngã, ánh đèn neon xanh đỏ từ các biển quảng cáo bị hỏng chập chờn phản chiếu lên mặt đường phủ đầy rác thải và những vệt dầu loang lổ. Tiếng vo ve của những chiếc drone tuần tra vang lên, nhưng không còn ai để giám sát, ngoại trừ những linh hồn lạc lõng lang thang giữa bóng tối.
Phan Duy Thanh bước đi lặng lẽ trong đêm, áo khoác dài đen phất phơ theo từng cơn gió lạnh. Khuôn mặt anh bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, như thể ánh sáng còn lại của một ngôi sao đã lụi tàn. Thanh không còn gia đình, không có ai để trở về. Anh đã mất tất cả từ ngày thế giới sụp đổ vào hỗn loạn, nơi mà sự sống và cái chết chẳng còn cách nhau bao xa.
Bên cổ tay phải của Thanh là một chiếc đồng hồ kỳ lạ. Trên mặt đồng hồ không phải là kim giờ, kim phút, mà là một màn hình nhỏ phát sáng, hiện lên những dòng chữ xanh mờ ảo. Đó là Linh, trí tuệ nhân tạo tích hợp trong chiếc đồng hồ, người bạn đồng hành duy nhất còn sót lại của Thanh. Giọng nói của Linh vang lên đều đặn, không chút cảm xúc nhưng mang theo sự quan sát cẩn trọng:
> “Thanh, phía trước 30 mét có hai mục tiêu tiềm ẩn. Theo phân tích từ dữ liệu nhiệt, khả năng cao là bọn kẻ cướp tàn sát. Khuyến nghị: Tránh giao chiến trực diện.”
Thanh nhếch mép, một nụ cười khô khốc hiện lên trên gương mặt lạnh lùng. Anh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại nhìn vào bóng tối phía trước. Hai dáng người lờ mờ di chuyển giữa những đống đổ nát, lầm lì với khẩu súng trên tay. Thanh chạm vào mặt đồng hồ, nhẹ giọng đáp lại:
> “Linh, không phải lúc nào cũng cần tránh giao chiến. Đôi khi, phải đối mặt để biết mình còn sống.”
Linh không trả lời, chỉ hiện lên dòng chữ: “Kích hoạt chế độ chiến đấu?”
Thanh không chờ đợi thêm. Anh bước tới, đôi chân không tạo ra tiếng động trên mặt đường gồ ghề. Những mảnh ký ức đứt đoạn ùa về, về một thời đã qua, khi anh còn là một con người bình thường, không mang trên vai những vết thương hằn sâu trong tâm trí. Trước mắt anh, giờ chỉ còn lại những kẻ thù vô danh và một thành phố đã chết.
Hai kẻ cướp không kịp nhận ra bóng đen lướt tới từ phía sau. Chỉ trong vài giây, Thanh đã khống chế được một tên, nắm chặt cổ hắn bằng cánh tay cơ học mạnh mẽ của mình. Linh lập tức phân tích các thông tin sinh trắc học của kẻ này, dòng dữ liệu hiện lên liên tục trên màn hình.
> "Tên này thuộc nhóm nổi loạn ‘Sói Đêm’. Khả năng gây hại: Trung bình. Đề xuất: Truy vấn thông tin hoặc tiêu diệt.”
Tên cướp hoảng loạn giãy dụa, nhưng ánh mắt của Thanh vẫn lạnh lùng, không chút dao động. Anh nhìn chằm chằm vào người kia, như muốn xé toạc lớp mặt nạ giả tạo để nhìn thấu bản chất bên trong. Giọng anh nhỏ nhưng đầy sự đe dọa:
> “Nói, nơi tụ tập của bọn mày ở đâu? Và đừng nghĩ tới việc nói dối. Linh sẽ phát hiện ra ngay.”
Linh nhanh chóng phản hồi, giọng nói cắt ngang như dao:
> "Theo dõi nhịp tim và tần số giọng nói, khả năng lời khai giả mạo là 90% nếu có sự do dự.”
Tên cướp lắp bắp, cố gắng né tránh ánh mắt của Thanh, nhưng không thể trốn tránh được cái chết đang cận kề. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, hắn thở hổn hển:
> “Chúng tôi chỉ là lính tráng, tôi... tôi không biết gì cả! Xin đừng giết tôi...”
Thanh nheo mắt, đôi tay siết chặt hơn. Anh đã quá quen với những lời cầu xin như thế này, những lời hứa trống rỗng và những con người chẳng còn giá trị đạo đức nào. Nhưng trước khi anh kịp đưa ra quyết định, Linh ngắt lời:
> "Thanh, thiết bị theo dõi của chúng đang truyền tín hiệu. Đối phương sẽ biết vị trí của chúng ta sau 10 giây.”
Anh buông tên cướp ra, đẩy hắn ngã vào một đống đổ nát gần đó rồi quay người bước đi. Phía sau, hắn rên rỉ yếu ớt, nhưng Thanh không ngoái đầu lại. Linh tiếp tục thông báo, giọng nói đều đặn:
> "Chúng ta cần di chuyển nhanh. Khả năng gặp phải đội tuần tra của nhóm ‘Sói Đêm’ là 87% nếu không rời đi trong vòng ba phút.”
Thanh cười khẩy, cảm nhận được dòng adrenaline chạy qua cơ thể. “Để bọn chúng tới, Linh. Đêm còn dài mà.”
Chiếc đồng hồ lặng im trong chốc lát, như thể đang phân tích sự quyết liệt và điên rồ của Thanh. Sau cùng, Linh chỉ đáp lại một cách cộc lốc:
> “Đêm còn dài. Nhưng mạng sống của anh thì không, Thanh.”
Thanh không đáp lại. Anh nhìn về phía chân trời, nơi thành phố lấp lánh ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, nhưng chẳng còn sức sống. Một thời anh từng mơ về một thế giới tốt đẹp hơn, nhưng giờ đây, chỉ còn lại tàn tích và sự trống rỗng. Anh không biết mình đang đi tìm gì, có lẽ là câu trả lời cho những câu hỏi không lời hồi đáp, hoặc có lẽ chỉ là cách để biết rằng anh vẫn còn tồn tại.