Bạn trai cũ thì sao, rất xa lạ thì như thế nào, có làm khó cô thì sao chứ? Dù là gì đi nữa, cô cũng không thể từ bỏ, lần này đến đây, cô đã ôm quyết tâm phải chiến thắng.
Tôn Khả thấy Dư Lạc không có động tĩnh gì, còn tưởng thái độ của Lộ Tinh Lâm đã làm cô gái nhỏ hoảng sợ rồi, dù sao nhìn thế nào thì Lộ Tinh Lâm cũng không có vẻ gì là thích cô.
Anh ta vừa định khuyên thêm chút nữa, thì bỗng thấy Dư Lạc đưa tay ra, cô chạm nhẹ vào gương mặt của Lộ Tinh Lâm, giọng nói rất dịu dàng.
Giọng của cô vốn đã mềm mại, rất ngọt ngào, giống như kem vào ngày hè.
Vì vậy, câu nói này nghe như là đang làm nũng:
“Lộ Tinh Lâm.”
“Nơi này tôi không có chỗ ngồi, anh nhường chút chỗ cho tôi được không?”
Tôn Khả: “???”
Dám kéo râu hùm sao? Lần đầu gặp mặt đã chạm vào mặt của Lộ Tinh Lâm? Cô gái này đúng là người dũng cảm... Không cứu nổi nữa rồi, thật sự không cứu nổi, Thiên Vương Lão Tử có tới cũng không kéo về được.…
Tôn Khả đang cảm thấy tiếc cho Dư Lạc, thì nhìn thấy Lộ Tinh Lâm bỗng nhiên dời người sang một bên.
“Được.”
“Chẳng phải chỉ là thù lao cho cô gái nhỏ nhặt khuyên tai thôi sao?”
Vị trí trống ra một chút, Dư Lạc mới tìm được chỗ ngồi xuống, nhưng sự di chuyển của anh cũng không nhiều lắm.
Vì vậy khi cô ngồi xuống, chân hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Tay của Lộ Tinh Lâm vẫn đặt trên lưng ghế sofa, vượt qua vai cô, tay buông xuống bên người cô.
Giống như là, rất tự nhiên mà ôm lấy cô.
Dư Lạc thậm chí có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên người của Lộ Tinh Lâm, anh không có thói quen dùng nước hoa, trên người luôn có mùi cam chanh và bạc hà thoang thoảng, rất sạch sẽ.
Đó là mùi của sữa tắm mà anh dùng.
Cô rất quen thuộc.
Không ngờ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn cảm thấy quen thuộc.
Khi tựa vào bên cạnh Lộ Tinh Lâm trong khoảnh khắc đó, tất cả những ký ức xưa cũ ùa về, những thứ lẽ ra đã sớm quên đi, lại không hề bị lãng quên chút nào.
“Được rồi, nếu đã ngồi xuống rồi, chúng ta bắt đầu bàn chuyện hợp tác chính thức thôi!”
Tôn Khả vội vàng bắt đầu chủ trì tình hình.
"Vẫn nên giới thiệu ngắn gọn một chút, đây là Dư Lạc của tạp chí "Tiêm Phong", cô Dư sẽ phụ trách việc tiếp xúc hợp tác lần này với cậu."
“Cô ấy sẽ tạm trú tại câu lạc bộ trong ba tháng để tìm hiểu về cuộc sống hàng ngày và quá trình huấn luyện của cậu, cũng như theo dõi trận đấu ba tháng sau.”
Ba tháng sau, ở Cảng Thành sẽ có một trận đấu.
Lộ Tinh Lâm, với tư cách là ứng cử viên vô địch tiềm năng, đương nhiên nhận được nhiều sự chú ý, trận đấu này rất quan trọng với anh và cả câu lạc bộ.
Đối với tạp chí, đây cũng là cơ hội không thể thiếu.
Nếu Lộ Tinh Lâm giành chiến thắng, tạp chí sẽ có đề tài nóng bỏng, gắn mác phỏng vấn và chụp ảnh độc quyền, một khi phát hành chắc chắn sẽ cháy hàng.
Lộ Tinh Lâm nghe một cách chán nản, khẽ nhướng mắt, lạnh lùng nói: “Không hợp tác.”
Tôn Khả: …
Cho người ta chạm vào mặt cậu, cho người ta ngồi cạnh cậu, nhưng không cho người ta hoàn thành công việc.
Hành vi cặn bã!
Tôn Khả khẽ ho một tiếng, tiếp tục nỗ lực: “Lộ, cậu suy nghĩ thêm đi, đừng vội từ chối, Tiểu Dư nhìn là biết là một phóng viên dễ chịu, sẽ không làm khó cậu đâu.”
Lộ Tinh Lâm khẽ cười nhạt, bỗng nhiên quay đầu lại.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp lại, Dư Lạc cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt mình.
Thật nóng.
"Các người cảm thấy, tôi sợ bị làm khó sao?" Anh cười khẽ, đầy giễu cợt. “Thay vào đó, lo mà xem, liệu cô ấy có bị tôi làm khó hay không?”
Hô hấp của Dư Lạc chợt ngưng lại.
Trong những lần trước đây, mỗi khi Lộ Tinh Lâm tiến lại gần cô như vậy, đó là khi anh muốn hôn cô.
Nhưng cô biết, lần này không phải thế.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai mình, dù khoảng cách đầy ái muội, nhưng lại rất lạnh lùng.
“Một lát nữa bị dọa khóc, lại đi ra ngoài nói tôi hung hãn, nói tôi bắt nạt con gái, hửm?”
“Vậy thì thà không hợp tác còn hơn.”
“Tôi đây cũng chẳng muốn làm xấu thêm danh tiếng của mình.”
Tim Dư Lạc đập thình thịch, cô nắm chặt tay lại, vai khẽ run, ở trong mắt người khác trông có vẻ gầy yếu, mong manh, như sắp ngã gục.
Tôn Khả nhíu mày, cảm thấy hôm nay Lộ Tinh Lâm có gì đó không bình thường.
Dù Lộ Tinh Lâm khó tính trong chuyện này, nhưng từ trước đến nay luôn từ chối một cách thẳng thắn, không dài dòng.
Chỉ là hôm nay đối mặt với Dư Lạc, Lộ Tinh Lâm dường như nói nhiều hơn, đừng để lát nữa cô ấy khóc thật, Dư Lạc trông thế nào cũng khiến người ta cảm thấy tội nghiệp!
Tôn Khả định can thiệp, nhưng lại thấy Lộ Tinh Lâm nghiêng người về phía trước, khoảng cách với cô càng thu hẹp thêm.
"Sao nào? Có muốn chạy đi trước khi tôi khiến cô khóc không?" Anh cười rất tùy ý, không có ý tốt.
"Không." Dư Lạc kiên quyết đáp, “Trước khi thu phục được anh, tôi sẽ không rời đi. Xin anh hãy cân nhắc lại việc hợp tác.”
Lộ Tinh Lâm nghe vậy, im lặng hai giây, rồi đột nhiên cười lớn, cả người anh đều rung lên vì cười.
Anh lại lùi ra một chút, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lên người cô.
Lộ Tinh Lâm từ tốn liếm môi, dùng đầu lưỡi chạm vào khuyên môi, xoay tròn vài lần, sau đó đầy ẩn ý mà chậm rãi mở miệng.
“Thu phục?”
Anh có vẻ rất hứng thú với cách dùng từ của Dư Lạc.
“Dư phóng viên, chẳng lẽ cô không phải vì công việc mà vì tư lợi....”
“Thực ra, là thích tôi đúng không?”
Tôn Khả: ...? Đệt? Chuyện gì thế này? Tại sao bầu không khí giữa họ lại như thế…
Nhưng hai người trong cuộc rõ ràng bình tĩnh hơn anh ta rất nhiều.
Dư Lạc liếc mắt, trước tiên nói với Tôn Khả: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh ấy, có thể phiền anh đi ra ngoài một chút được không?”
Tôn Khả nhìn Lộ Tinh Lâm với ánh mắt dò hỏi.
Lộ Tinh Lâm ngáp một cái: “Được thôi, định đơn độc tỏ tình với tôi à?”
Cô gái nhỏ ngại ngùng không dám tỏ tình trước mặt người khác, hiểu mà.
Tôn Khả lập tức đứng dậy, bảo họ có cần gì thì gọi anh ta, giờ sẽ để không gian cho hai người tự giải quyết.