Sự việc của Chu Sanh ngày hôm đó không bị làm lớn chuyện lên. Sau đó y được đưa đến bệnh viện, vết thương không quá nặng, có lẽ chỉ cần khử trùng là xong. 

Hy vọng bác sĩ ở bệnh viện không hiểu lầm y đang chơi play kỳ quặc nào đó.

Nhưng không hiểu sao y lại không nói ra việc Lâu Gián chính là thủ phạm.

Sau đó, mỗi khi Chu Sanh đến Burning, y luôn tránh né Lâu Gián. Nếu tình cờ chạm mặt, y cũng chỉ lén lút liếc nhìn rồi vội vàng quay đi. Điều này khiến Ngụy Khê cảm thấy rất kỳ lạ, anh không nhịn được mà hất cằm về phía Lâu Gián: “Em đã làm gì thằng bé vậy? Trông cu cậu sợ hãi quá.”

Lúc đó Lâu Gián đang bận rộn cắm miếng chanh cuối cùng lên ly Margarita, hắn nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẻ mặt như chẳng liên quan đến mình. Hắn chỉ lạnh lùng đáp lại: “Làm sao em biết được?”

Ngụy Khê nheo mắt nhìn hắn. 

“Thằng bé rất ngoan và nghe lời lắm, cảm âm cũng tốt, rất có tài năng đấy. Em đừng có dọa cậu ấy bỏ chạy đấy nhé.”

“Có gì đâu ạ, trước đây y toàn lười biếng không chịu làm việc nghiêm túc. Anh nhìn đi, bây giờ y chơi đàn chăm chú thế kia kìa.”

Lâu Gián liếc nhìn Chu Sanh trên sân khấu. Y đang cúi đầu tập trung chơi đàn bass, trông có vẻ thật sự chuyên tâm vào công việc.

Ngụy Khê không biết nói gì, anh cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa họ, đành phải để mặc họ vậy. Dù sao chuyện tình cảm cũng không phải là thứ người ngoài có thể can thiệp.

Lâu Gián thoải mái đi làm mấy ngày liền mà không bị ai làm phiền.

Trên WeChat, Ân Nhận có gửi tin nhắn cho hắn, nhưng Lâu Gián còn chẳng buồn nhìn.

Việc ngủ với đối phương chỉ là nhất thời hứng chí.

Dù sao thì đối phương cũng đã ước với hắn rằng muốn có một người vợ.

Trời ạ, mình đúng là người tốt ghê! Không những giúp cậu thực hiện ước nguyện, mà còn chủ động hiến thân nữa chứ. Đúng là lấy thân nuôi hổ, xẻ thịt cho ưng, Phật Tổ đến đây cũng phải nhường ghế cho hắn mất.

Bây giờ hắn đã làm hết sức rồi, chỉ mong đối phương biết điều mà thôi.

Hắn lướt thẳng xuống cuối, thấy đối phương gửi cho mình vài tin nhắn.

1:12 sáng

【Nhận Nhận Nhận: Trả lời tin nhắn của tôi đi 】

1:16 sáng

【Nhận Nhận Nhận: Tên thật của cậu là gì vậy?!】

Hôm nay, 12:14 trưa

【Nhận Nhận Nhận: Nếu cậu không trả lời tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đấy!】

Lâu Gián bất chợt nhanh tay.

【111: Cậu định nói gì với cảnh sát? Rằng cậu bị hiếp dâm à?】

Đối phương đang nhập tin nhắn đã được một lúc. Lâu Gián hứng thú chờ đợi, nhưng sau một lúc bắt đầu mất kiên nhẫn khi đối phương vẫn chưa gửi tin nhắn đến.

【111: Bé cưng, sao cưng vẫn chưa gõ xong nữa?】

【111: Ừm?】

Tin nhắn cuối cùng hiển thị gửi thất bại, thằng nhóc đã chặn hắn.

Lâu Gián bật cười, vứt điện thoại sang một bên, nghĩ bụng lúc này mình thật ngốc nghếch đáng yêu.

Đúng lúc đó, Yến Tu Kỳ nhắn tin mời hắn đi xem triển lãm vào cuối tuần, vẫn với lời lẽ quen thuộc, nói rằng gặp gỡ là duyên phận.

Còn về những lời điên rồ về Bạch Thịnh Hân mà Lâu Gián đã nhắn trong WeChat vào đêm tiệc đính hôn, đối phương không nhắc gì đến.

Nếu y không nhắn tin, Lâu Gián suýt quên mất tên nam bốn không thích hợp này

Lâu Gián thực sự không hiểu tại sao đối phương lại hứng thú với mình, nhưng cũng tốt, có thể nhân cơ hội dò la tin tức mới về Bạch Thịnh Hân, nên hắn đồng ý lời mời.

Hắn đến khá muộn, chẳng có chút ý thức về hợp đồng nào khi đến trễ gần 20 phút.

Vì vậy, khi Lâu Gián vừa đến, Yến Tu Kỳ đã đứng trước bức tranh nổi tiếng 《Ấn tượng, Mặt trời mọc》chờ hắn.

Người đàn ông vốn đã đẹp trai, mặc một bộ vest thường ngày thoải mái, vai rộng ngực bự, tóc dài, thêm cặp kính gọng vàng, chỉ đứng đó thôi đã thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.

“Thật xin lỗi.”

Lâu Gián nói vậy, nhưng không hề tỏ ra chút ăn năn nào.

Cách ăn mặc của hắn hoàn toàn đối lập với Yến Tu Kỳ, chỉ tùy tiện chọn đại một chiếc áo thun đen rộng thùng thình từ tủ quần áo rồi chạy ra ngoài.

Phía trên đôi mắt vẫn còn vương chút phấn mắt xanh nhạt, tai trái đeo một chiếc khuyên dài hình thánh giá chạm đến xương tai. 

Vì không quen ra ngoài vào ban ngày, nên hắn cảm thấy buồn ngủ, vừa ngáp vừa bước đi, trông như sắp gục xuống bất cứ lúc nào. Nhìn hệt như một con ma cà rồng vừa bò ra khỏi quan tài.

Hắn không có gu thẩm mỹ riêng trong cách ăn mặc, nên vẫn giữ nguyên phong cách và tạo hình của chủ cũ của thân xác, kể cả mái tóc trắng kỳ quặc kia. May mắn là gương mặt đẹp trai đã cứu vớt tất cả, khiến dù mặc gì, hắn cũng toát lên phong cách riêng. Người khác mặc như vậy có thể bị chê là trẻ trâu, nhưng hắn lại được khen là có lý do riêng của một anh chàng cực ngầu. 

“Sao ra ngoài xem triển lãm mà cũng không chịu chỉnh tề một chút, lại ăn mặc thế này ra ngoài.”

Yến Tu Kỳ cao ít nhất 1m90, cao hơn Lâu Gián một chút, lúc này hơi cúi đầu nhìn hắn, giọng điệu thậm chí có thể gọi là dịu dàng.

Lông tơ sau gáy Lâu Gián dựng đứng hết cả lên, khiến hắn tỉnh táo hẳn ra.

“Hẹn hò à? Có phải ngài hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta rồi không?”

Hắn lùi lại hai bước, dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn đối phương.

Yến Tu Kỳ cười nhẹ.

“Đừng đề phòng như vậy chứ, tôi đâu phải người xấu gì đâu.”

Lúc này Lâu Gián đã hối hận vì đã đồng ý cuộc hẹn này. 

Nhưng đã đến rồi, thì cứ xem thôi.

Dù sao cũng không phải mình bỏ tiền mua vé.

Tuy nói là triển lãm tranh trường phái ấn tượng, nhưng thực chất đây là một triển lãm nghệ thuật với các bản sao thay vì tác phẩm gốc. Tuy vậy, nhờ hiệu ứng ánh sáng nghệ thuật, vị trí trưng bày thay đổi, lẫn các lớp ánh sáng chồng lấp, tạo nên một không gian triển lãm mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

"Cậu đánh giá thế nào về Monet?" 

Yến Tu Kỳ có vẻ tò mò hỏi, giọng điệu khá hứng thú.

Lâu Gián suy nghĩ nghiêm túc một lúc.

“Mặc dù tôi không biết ngài mong đợi tôi nói gì, nhưng có lẽ quan điểm của tôi cũng giống như đa số mọi người, ông ấy vẽ thật sự rất đẹp.”

Yến Tu Kỳ nhướng mày.

“Trước đây tôi khá thích ông ấy, nhưng bây giờ vì lý do cá nhân, tôi có chút thành kiến với ông.”

“Ồ?”

“Ví dụ như bức tranh này.”

Lâu Gián dừng lại trước bức 《Người phụ nữ và cái dù》.

Trong tranh, người phụ nữ đang ở tư thế thoải mái, đang khẽ ngoái đầu nhìn lại trên bãi cỏ. Gió nhẹ nhàng lay động vạt váy của bà, ánh nắng rực rỡ làm mờ đi khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt dịu dàng.

Nhân vật trong tranh là quý bà Camille, người vợ đầu tiên của Monet.

Theo một số tờ báo lá cải chuyên đưa tin vịt, họ nói rằng sau khi bà qua đời, những người phụ nữ trong tranh của Monet không còn khuôn mặt nữa.

... Bởi vì người mà ông thực sự muốn vẽ đã sớm ra đi.

“Nói một cách đơn giản, tôi nghĩ ông ấy hơi bị mù quáng vì tình yêu, ở một mức độ nào đó.”

“Nhưng cậu phải thừa nhận rằng, tình yêu là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho một họa sĩ.”

“Và một mối tình bi thương đáng được ca ngợi còn là một chủ đề quảng bá hoàn hảo. Người ta sẽ tin rằng mọi họa sĩ xuất chúng đều nên có ít nhất hai người tình.”

"Ngài đang nói về việc đầu tư, chứ không phải vẽ tranh, thưa ngài tư bản đáng kính ạ." Lâu Gián cười nhạt một tiếng.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra mục đích thực sự khi Yến Tu Kỳ mời hắn ra ngoài. Tuy nhiên, cả hai người đều không để lộ ra ngoài, giữ thế trận im lặng.

“Không, tôi nghĩ ông ấy yêu vợ mình, nhưng ông ấy còn yêu hội họa hơn. Nếu không, làm sao ông ấy có thể vẽ thi thể của bà chỉ một ngày sau khi bà qua đời...”

"Vẽ tranh chỉ là một cách để biểu đạt cảm xúc." Lâu Gián ngắt lời y, có vẻ hơi bực bội.

“Giống như một số họa sĩ vẽ tranh cho những người phụ nữ tình một đêm của mình, không phải vì họ yêu cô ta, mà chỉ vì lúc đó họ muốn vẽ nhưng lại nghèo đến mức không thuê nổi người mẫu.”

Hắn bỏ lại Yến Tu Kỳ, tự mình đi tiếp về phía trước.

Ngoài Monet, triển lãm nghệ thuật còn có Renoir¹, Delacroix² và một số họa sĩ mà Lâu Gián không nhớ tên.

Trong số những bức tranh này, có vài bức mà Lâu Gián chưa từng xem qua.

Hắn mất một lúc trước một bức tranh u ám về cây cầu đá của Charles Angrand. Khi trở về thực tại, hắn nhận ra những ngọn đèn lớn bằng kính bên ngoài phòng trưng bày đã tắt hết.

Du khách đã rời đi, nhân viên cũng không thấy đâu, cả phòng trưng bày chỉ còn lại hắn và Yến Tu Kỳ.

"Sao thế, cuối cùng ngài đã không nhịn được mà để lộ mục đích thực sự, định giết người diệt khẩu là tôi ở đây sao?" Lâu Gián nói một câu đùa lạnh lùng.

Đối phương cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.

“Xin phép được giới thiệu lại. Thực ra tôi là một trong những cổ đông của phòng trưng bày này.”

“Nói như vậy có lẽ không chuẩn lắm. Chúng tôi có một quỹ liên quan đến lĩnh vực này, và tôi là thành viên quan trọng trong đó.”

“Ồ.”

Lâu Gián gật đầu, ra hiệu cho đối phương tiếp tục.

...Có lẽ ngay lập tức hắn sẽ hiểu được vì sao ở kiếp trước, Yến Tu Kỳ lại chọn trở thành một trong công bốn, và cũng là lý do y hết lòng ủng hộ Bạch Thịnh Hân.

“Ban đầu tôi định chọn Bạch Thịnh Hân. Tôi nhìn thấy trong tranh của cậu ta có một thứ gì đó hiếm có, khiến chúng nổi bật giữa những bức tranh xung quanh. Tôi nghĩ đó có lẽ chính là thứ được gọi là tài năng.”

“Vì vậy tôi mới nhận lời mời của cậu ta, đến dự tiệc đính hôn. Tôi muốn xem người vẽ ra những bức tranh đó rốt cuộc là người như thế nào.”

“Thế ngài hẳn đã gặp cậu ta rồi, kết quả thế nào?”

Yến Tu Kỳ nhìn về phía Lâu Gián, trong mắt y lộ ra một thứ gì đó có thể gọi là nhiệt tình. 

Ánh mắt y nhìn hắn đầy thèm thuồng, dù miêu tả như vậy nghe có vẻ ghê tởm... nhưng giống như một con chó sói nhìn thấy miếng thịt tươi.

“Và rồi, tôi phát hiện ra mình đã nhầm người.”

Giữa họ chìm vào vài giây im lặng khó chịu.

“Những bức tranh đó thực ra là do cậu vẽ, đúng không?”

Yến Tu Kỳ hạ giọng hỏi.

Nét mặt Lâu Gián biến mất, hắn ngẩng đầu lên, gần như lạnh lùng đánh giá đối phương.

Hắn không biết đối phương đã điều tra được những gì, hay chỉ đơn giản từ những lời lẻ tẻ hắn gửi cho y hôm đó, cùng với cuộc trò chuyện về hội họa giữa họ, mà suy đoán ra sự thật.

Khả năng thấu hiểu lòng người quả thật nhạy bén đến mức kinh ngạc.

Tuy nhiên hắn cũng không có ý định giấu giếm, dù sao hắn cũng không định cả đời này không vẽ tranh nữa.

“Đừng lo, tạm thời tôi sẽ không nói ra đâu.”

Họ đã đến cuối phòng trưng bày, Yến Tu Kỳ bước đến trước bức tranh khổng lồ cuối cùng - 《Hoa Súng》

Ánh đèn rọi những gợn sóng xanh nhạt lên nửa thân trên của y, trong khi những cánh hoa hồng nhạt nhẹ nhàng lay động trong làn nước, tất cả hòa quyện tạo nên một vẻ đẹp mờ ảo tuyệt diệu.

Bức tranh cuối cùng của Monet, tuyệt tác đỉnh cao của trường phái ấn tượng.

“Cậu không cần lo lắng về mục đích của tôi đâu. Mục đích của tôi đơn thuần hơn bất kỳ ai. Mọi người đều muốn trở thành Monet, nhưng chỉ có tôi muốn trở thành Oshede đứng sau ông ấy.”

Lâu Gián thực sự đã cố gắng kìm nén, nhưng câu nói ấy vẫn tuôn ra khỏi miệng hắn, không thể không nói ra được.

“Nhưng tôi cần nhắc nhở ngài rằng, Oshede cuối cùng đã phá sản đấy.”

Hắn nhìn Yến Tu Kỳ với vẻ mặt vô cảm.

“Nếu cậu nhất quyết chọn tôi, tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn thôi.”

Ý của Yến Tu Kỳ đã quá rõ ràng. Ernest Hoschedé³ từng là một thương gia giàu có, người đã hết lòng ủng hộ Monet trong sáng tạo nghệ thuật. Ông ngưỡng mộ Monet và mua rất nhiều tranh của ông ấy.

Có thể nói, nếu không có Ernest Hoschedé thì cũng chẳng có Monet.

Đầu tư nghệ thuật từ trước đến nay vẫn luôn là phương tiện để những người giàu có tầm nhìn và gu thẩm mỹ phô trương và kiếm lợi. 

Đầu tư vào các họa sĩ trẻ càng là một thương vụ sinh lời gấp bội. Chỉ cần họa sĩ được chọn thực sự nổi tiếng, bán lại tranh có thể kiếm lời gấp trăm gấp ngàn lần.

... Miễn là họa sĩ được chọn có thể nổi tiếng.

Có vẻ như kiếp trước, sự quan tâm và đầu tư của y vào Bạch Thịnh Hân cũng vì lý do này. Điều này quả thực đã giải đáp được thắc mắc mà Lâu Gián từng có.

Chỉ là kiếp này, dưới sự can thiệp của Lâu Gián, đối phương đã đánh mất cơ hội đó. Không có Yến Tu Kỳ, liệu con đường nổi tiếng của Bạch Thịnh Hân có còn suôn sẻ như vậy không?

Yến Tu Kỳ cười nhẹ nhàng.

“Thua lỗ cũng không sao, dù sao tôi cũng khá thích cậu.”

Đối phương không yêu cầu Lâu Gián phải đồng ý ngay lập tức, mà cho hắn thời gian để suy nghĩ.

Không biết có phải vì gặp lại người quen kiếp trước hay không, ngay trong đêm hôm đó, Lâu Gián lại một lần nữa rơi vào cơn ác mộng kinh hoàng.

Trong tất cả những ký ức đau đớn của kiếp trước, thậm chí còn đáng sợ hơn cả khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết…

Tai nạn xe hơi, trông như một vụ tai nạn ngẫu nhiên.

Đối phương dường như cố tình nhắm vào hắn, điên cuồng đạp ga lao thẳng vào ghế phụ lái nơi hắn ngồi.

Lửa bùng lên, va chạm dữ dội, tiếng hét thất thanh.

Túi khí bung ra ép hắn vào ghế, cơ thể hắn cứng đờ, rơi vào trạng thái hôn mê.

Tiếng xe cứu thương vang lên bên cạnh, âm thanh của máy thở dồn dập và chói tai, hắn có thể nghe thấy nhịp tim của mình đập loạn xạ, mỗi nhịp đập đều thể hiện sự chống cự quyết liệt trước cái chết.

Thể xác này còn muốn sống hơn cả linh hồn bên trong nó.

“Không được, tay anh ấy bị kẹt bên trong, vẫn còn đang chảy máu. Chúng ta phải kéo anh ấy ra ngay!”

“Bị kẹt rồi!”

“Nhanh lên, làm sao để kéo người ra đây?”

“Nghĩ cách đi! Tìm thêm người để nâng xe lên đi chứ!”

Đột nhiên có một bóng người mặc áo trắng xuất hiện giữa đám đông. Người đó là Bạch Thịnh Hân, vẻ mặt cậu ta hết sức lo lắng.

Giữa vô vàn tiếng ồn ào hỗn loạn, giọng nói của cậu ta vang lên rõ mồn một, như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực hắn.

Máu chảy ngập cổ họng.

“Không còn cách nào khác, có vẻ chúng ta phải chặt đứt tay cậu ta thôi.”

Bạch Thịnh Hân trong giấc mơ ấy chỉ thẳng vào cánh tay trái của Lâu Gián.

... Cánh tay trái mà hắn dùng để vẽ.

Lâu Gián bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn run rẩy đưa tay mò mẫm dưới gối, lấy ra con dao.

Không được, không thể như vậy.

Hắn phải đi giết kẻ đó ngay lập tức, không thể chậm trễ được.

Lâu Gián không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Chỉ nghĩ đến việc kẻ đó vẫn còn đang thở chung bầu không khí với hắn trên thế giới này, hắn đã cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tại sao cậu ta vẫn còn sống?

Thậm chí lúc nào cũng sống tốt hơn hắn?

Hắn không chịu nổi nữa, phải để Bạch Thịnh Hân chết đi, ngay lập tức.

Hoặc là chính hắn phải chết.

Mồ hôi lạnh thấm ướt tấm ga trải giường sau lưng, tay hắn run rẩy như lên cơn co giật. Mũi dao đâm xuyên qua làn da trần trụi trên đùi, máu tươi rỉ ra theo từng khe hở trên da thịt, chảy xuống thành những vệt nhỏ.

Hắn luôn nghĩ rằng, sau khi sống lại, mình đã bắt đầu một cuộc đời mới, có thể hoàn toàn vứt bỏ những gánh nặng của quá khứ.

Nhưng không, giống như một con bướm vừa thoát khỏi kén, dưới đôi cánh rung rinh tưởng chừng xinh đẹp ấy vẫn đeo nặng cái kén tội lỗi đã bị thiêu rụi của hắn.

Kiếp trước của hắn, nằm trên giường bệnh, đang nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm máu, như thể âm thầm chất vấn điều gì đó…

Đôi mắt ấy chưa từng nhắm lại.

Trốn không thoát đâu.

Chừng nào còn chưa quên hẳn những ký ức đau đớn và u tối kia, thì sẽ không thể trốn thoát được.

Cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết thương một lúc, Lâu Gián vứt con dao đi, rồi dùng ngón trỏ chấm vào máu tươi chưa đông đặc, bắt đầu vẽ lên làn da trắng muốt của mình.

Sau đó, khi đã hứng lên, máu không đủ nữa, hắn lại đổ thêm một chai mực đỏ tươi, vẽ một cách say sưa, hả hê, cả tấm ga trải giường trắng tinh trở thành tấm canvas của hắn.

Hắn vẽ đến tận nửa đêm, vẽ đến khi đôi mắt cay xè, mực đã khô hết. Cuối cùng, Lâu Gián đã quyết định xong, nở một nụ cười ghê rợn.

Tất nhiên hắn không hề bị bệnh tâm thần, hắn cũng tuyệt đối không thể đi giết người.

Hắn không thể vì một kẻ khốn nạn mà vứt bỏ mạng sống thứ hai mà hắn đã khó khăn lắm mới có được.

Quỳ trên sàn nhà bên cạnh giường, Lâu Gián hài lòng dùng ngón tay chấm nét cuối cùng.

Trên tấm ga trải giường trắng hiện lên một khuôn mặt người mờ ảo màu đỏ máu, có vài phần giống hắn, cũng có vài phần giống Bạch Thịnh Hân.

━━━━━━━━━━━━

Chú thích

[1]: Pierre-Auguste Renoir (sinh ngày 25 tháng 2 năm 1841, Limoges , Pháp - mất ngày 3 tháng 12 năm 1919, Cagnes) là một họa sĩ người Pháp ban đầu gắn liền với Phong trào Ấn tượng. 

[2]: Ferdinand Victor Eugène Delacroix là một họa sĩ người Pháp theo trường phái lãng mạn. Delacroix là một trong những gương mặt quan trọng của trường phái lãng mạn Pháp, là tác giả của những bức tranh nổi tiếng Liberty Leading the People, Death of Sardanapalus, The Women of Algiers. 

[3]: Hoschedé là giám đốc một cửa hàng bách hóa ở Paris, nhà phê bình nghệ thuật và nhà sưu tập nghệ thuật. Ông đã sưu tầm và bán các tác phẩm của Claude Monet , Edgar Degas , Camille Pissarro và Alfred Sisley . Ông được biết đến nhiều nhất với tư cách là người bảo trợ của Claude Monet và các họa sĩ trường phái Ấn tượng khác . Ông cũng trở thành bạn tốt của Monet. Năm 1876, Hoschedé đã ủy quyền cho Monet vẽ các tấm trang trí cho Château de Rottembourg và một số bức tranh phong cảnh. Theo Nghệ thuật châu Âu thế kỷ XIX: Từ điển theo chủ đề , có thể trong chuyến thăm này, Monet đã bắt đầu mối quan hệ với Alice Hoschedé và con trai út của bà, Jean-Pierre, có thể là con của Monet. ( Được giúp bởi Tín Nữ Sườn ) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play