Sáng hôm sau khi thức dậy, Ân Nhận phát hiện giọng mình đã khàn đi.

Nằm trên giường, hắn cố hắng giọng, nhưng vô tình làm động đến lưng, không nhịn được lại rên lên một tiếng.

Đệch mẹ. 

Kỹ thuật dở vãi.

Càng nghĩ càng tức, hắn giơ tay túm lấy tóc người trong lòng, rồi tát một cái vào mặt hắn.

Lần này vốn định dùng chút sức, nhưng nhìn thấy gương mặt đẹp trai của chính mình, vẫn thấy đau lòng, nên khi ra tay đã giảm bớt tám phần lực.

Con chó nhỏ trong lòng vốn đã ăn no, cuộn tròn ngủ say với gương mặt hồng hào, nụ cười ngọt ngào như một chiếc bánh kem nhỏ.

Bị đánh thức đột ngột, cậu trông có vẻ tủi thân, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đôi lông mi ướt át lấp lánh dưới ánh sáng.

“Ưm... anh Thịnh Hân, đừng bắt nạt em.”

Ân Nhận nghe rõ cậu đang gọi ai: …

“Đệt.”

Được lắm, tôi thành món thay thế luôn rồi.

Hắn cảm thấy cơn giận sôi sục, cuối cùng không nhịn được nữa, buông tiếng chửi thề rồi đá một cú hất người kia xuống giường. Hắn lạnh lùng mò tìm điện thoại bên cạnh giường.

Vẫn chưa hết tức, hắn chân trần giẫm lên ngực người kia để đảm bảo mặt mũi cậu lộ rõ, rồi cầm điện thoại bật đèn flash, từ trên cao chụp loạn xạ một loạt.

“Đồ chó không biết nhìn, lần sau mà gọi nhầm tên tôi nữa, tôi sẽ làm cậu phế luôn.”

Con chó nhỏ bị hắn đá rồi mắng một trận như vậy, bần thần một lúc mới hoàn hồn lại, ôm đầu gối, rồi ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt đầy ấm ức.

“Vậy... vậy cậu tên gì?”

“Tôi tên là...”

Ân Nhận định buột miệng trả lời, nhưng đột ngột khựng lại.

Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng hắn. Nhìn vào gương mặt giống hệt mình đang ở dưới sàn, lần đầu tiên từ khi sống lại, hắn cảm thấy sợ hãi.

Bản thân hắn không còn là Ân Nhận của ngày xưa nữa, những ký ức và cuộc đời hơn hai mươi năm đó đã tan biến theo cái chết.

Người trước mặt không phải là hắn, mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén và sáng rõ hơn nhiều, như thể cuối cùng đã gạt bỏ được thứ gì đó luôn ám ảnh trong linh hồn hắn.

“Ha ha, cậu gọi tôi là gì cũng được.”

Vung vẩy chiếc điện thoại trên tay, hắn nhe răng cười, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

“Bây giờ, ảnh của cậu đang trong tay tôi. Nếu không muốn ảnh bị gửi cho anh Thịnh Hân của cậu xem, để cậu ta biết cậu là loại người gì...”

“Lập tức chuyển cho tôi năm mươi vạn.”

*

Sống lại để làm giàu, hắn bắt đầu kế hoạch tống tiền bản thân của kiếp trước.

Giờ đây, hắn đã quen dần với cái tên mới là Lâu Gián này. Hắn hiểu rõ, kiếp trước mình chẳng bao giờ thiếu tiền. Dù không được gia đình yêu mến, nhưng họ vẫn có tiền. 

Nếu hắn thực sự là một đứa nghèo kiết xác, thì dù có tài giỏi đến đâu, cũng chẳng thể nào thu hút được sự chú ý của Bạch Thịnh Hân.

Dù hiện tại không nhớ rõ mình có bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn năm trăm nghìn thì vẫn lấy ra được.

Thật là trùng hợp, hắn đang rất cần tiền, mà đối phương thì lại không thiếu.

Thế nên việc lấy số tiền này là điều hiển nhiên. Hơn nữa, đây vốn dĩ là tiền của hắn, chỉ là thuộc về kiếp trước mà thôi.

Đối phương chuyển tiền rất nhanh, chỉ là vẫn mở to đôi mắt ướt át, vẻ mặt không thể tin nổi.

Nhìn vào, trông rất là đáng thương.

Lúc chia tay, Lâu Gián do dự một chút, cuối cùng vẫn để lại cho cậu số WeChat.

111: Xem như vì tiền, hôm nào sắp chết thì hú một tiếng, tôi sẽ tốt bụng đến thu thập xác cho cậu. 

Nhận Nhận Nhận: ...!! Đồ khốn!

111: Không cần cảm ơn, cứ gọi tôi là người tốt bụng.

Nhận Nhận Nhận: Tôi sẽ đi báo cảnh sát! Giờ cậu đang tống tiền tôi đấy!

111: Không, cậu sẽ không làm thế đâu. 

Đừng hỏi, tôi dĩ nhiên hiểu rõ cái tính cách chó chết của cậu mà.

Cậu mà đi báo cảnh sát thì có ma mới tin.

Khi Lâu Gián quay lại làm việc ở Burning vào thứ Hai, thay đổi duy nhất trên người hắn là có thêm hai số liên lạc trong WeChat và một khoản tiền trong tài khoản.

À, còn có thêm vài vết cắn trên vai nữa.

Vị trí khá kín đáo, đúng góc chết của tầm nhìn Lâu Gián. Bản thân hắn không thấy được, nhưng người khác thì nhìn rõ mồn một.

Vì vậy, khi tay bass tóc xoăn bước vào, y lập tức thấy Lâu Gián đang mặc áo ba lỗ đen bó sát, làm nổi bật rõ từng đường nét cơ bắp gầy gò trên cánh tay.

“Này...”

Chu Sanh ngưng bặt lời định nói, ánh mắt chợt dừng lại khi y phát hiện một vết cắn mờ ám trên gáy Lâu Gián.

Chỉ cần liếc qua cũng biết ngay đó là dấu vết do người cắn, trông dữ dội nhưng không hề dùng nhiều lực, chỉ có chỗ răng nanh nhọn là hơi làm rách da. Dưới ánh đèn phòng thay đồ, vết cắn ánh lên màu tím xanh mờ mờ.

Y nuốt nước bọt, muốn tiến gần để nhìn rõ hơn.

Lâu Gián nhạy bén nhận ra ánh mắt của đối phương, lập tức đưa tay khoác áo da đen lên, che đi vết cắn ấy.

“Em...”

Chu Sanh do dự một chút, rồi hỏi nhỏ.

“Hai người đã quay lại với nhau rồi à?”

Lâu Gián ngẩn người hai giây, mới hiểu ra đối phương đang nói đến ai.

... Trước đây hắn xin nghỉ với lý do là đi dự lễ đính hôn của bạn trai cũ, nên hiển nhiên đối phương đang nói đến Bạch Thịnh Hân.

Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí không biết nên tức giận hay nên cười.

Đúng lúc đó, một đám người chen chúc vào từ bên ngoài. Ca sĩ chính là một chàng trai cao 1m85 đẹp trai rạng rỡ với mái tóc uốn xù, vừa vào đã ồn ào hỏi tại sao họ không nhanh chóng đi mà lại tắc ở đây làm gì.

Lâu Gián không giải thích, nghiêng người chen ra khỏi đám đông.

Ngược lại, Ngụy Khê ở quầy bar như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn họ thêm một cái, rồi nháy mắt với Lâu Gián.

Đối với Chu Sanh, Lâu Gián tự cho rằng thái độ từ chối của mình đã quá rõ ràng. Chủ yếu không phải vì đối phương có điểm gì không tốt, mà là vì hắn thực sự đã thanh tâm quả dục, trong một thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ ham muốn yêu đương nào nữa.

Ngay cả một con chó ngu ngốc không biết rút kinh nghiệm, thì sau khi bị một cái bánh bao lừa đến chết thảm, nhìn thấy bánh bao lần nữa cũng sẽ bị chứng rối loạn stress sau sang chấn. Huống chi hắn đâu phải là chó, mà còn tự cho mình là khá thông minh.

Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng¹.

Cuộc đời con người có hơn ba vạn sáu nghìn ngày, làm gì mà chẳng được, cứ phải đi yêu đương, yêu đương cái đầu buồi. Mấy thằng ngu trong đầu chỉ biết yêu với đương thì cút hết cho bố.

À, còn về đêm hôm trước với thằng nhóc chó con kia?

Đương nhiên không phải là tình yêu, chỉ là chơi đùa thôi.

Ôm trong lòng nỗi căm hận muốn giết chết tất cả bọn yêu đương mù quáng, hắn vẫn phải tiếp tục đi làm.

Lâu Gián vốn là một người nói lý lẽ, Ngụy Khê đã trả lương tháng này cho hắn trước, nên dù có định nghỉ việc, hắn cũng phải làm đủ tháng này rồi mới đi.

Đến thứ Ba này, đúng lúc là kỷ niệm hai năm thành lập Burning, Ngụy Khê hào phóng cho toàn thể nhân viên nghỉ một ngày, dẫn cả đám đi tổ chức hoạt động xây dựng đội nhóm rầm rộ.

Một đám thanh niên trong ban nhạc của Ngụy Khê, cộng thêm các bartender, nhân viên phục vụ, lễ tân trong quán, và một đống bạn bè con nhà giàu mà Ngụy Khê gọi đến để góp vui.

Toàn là những người trẻ thích vui chơi, khi náo nhiệt lên thì chẳng còn biết trời đất là gì, rượu trắng rượu đỏ uống lẫn lộn.

Mấy người tình cảm dâng trào khóc sướt mướt, nắm tay Ngụy Khê nói rằng "Ông chủ Ngụy đúng là người tốt, Burning chính là ngôi nhà thứ hai của bọn em".

Lâu Gián thầm nghĩ, đúng vậy thật, cũng chỉ có Ngụy Khê là thằng ngu nhiều tiền, ai mà chẳng thích một ông chủ như vậy?

Nếu không dựa vào chính sức mình để tạo dựng sự giàu có, thì tự nhiên càng khó mà hiểu được những khó khăn của cõi đời tạo nên.

Ngọt ngào như được ngâm trong hũ mật vậy.

Ăn uống xong vẫn chưa đủ, mấy người lại đi thuê phòng karaoke định thức xuyên đêm, họ còn trẻ nên tất nhiên đầy sức lực.

Cơ thể Lâu Gián vốn chưa hồi phục hoàn toàn, bị đám người này làm ồn đến mức đầu hắn đau như muốn nứt ra.

Hắn bước ra khu vực hút thuốc, ngậm một điếu, rồi nhìn đăm đăm vào bầu trời xanh đen bên ngoài, ngẩn người một lúc mới thấy chút yên tĩnh.

Hắn nhíu mày, nghĩ rằng trước đây là do thật sự không có tiền, nhưng giờ thì hắn cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng chuồn đi.

Không nói gì khác, cứ tiếp tục ở bên cạnh đám người chơi rock này chắc chắn sẽ chết sớm, trống vừa đánh là hắn đã cảm thấy tim mình không ổn rồi.

Ánh đèn nhuộm vàng bầu trời đen kịt, khiến hắn bị làm ồn đến mức tiêu tan luôn cả cơn buồn ngủ. Lâu Gián đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết từ khi nào đã lạc vào cõi mơ màng.

Chu Sanh đẩy cửa bước vào, bắt gặp chàng trai tóc trắng đang ngồi lặng lẽ trên bậu cửa sổ, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài.

Khói thuốc mỏng manh quấn quanh người hắn. Một chân gập lại trước ngực, chân còn lại buông thõng xuống đất. Thân hình hắn đã bắt đầu chuyển từ dáng vẻ thiếu niên sang thanh niên, như một cây liễu đang vươn mình, tràn đầy sức sống non tơ đang dần trỗi dậy.

Chu Tinh bất giác nhớ lại vết cắn hôm nọ mà y đã nhìn thấy trên người hắn. Không biết nó đã lành chưa nhỉ?

"Khụ khụ." 

Y cố tình ho vài tiếng.

Lâu Gián ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu chào y một cách uể oải. Trong ánh mắt hắn luôn phảng phất chút lạnh nhạt và mệt mỏi.

Chu Sanh hiếm khi thấy hắn cười. Rõ ràng hắn trông còn rất trẻ, nhưng cách nói chuyện và đối nhân xử thế lại toát lên sự trưởng thành kỳ lạ. Giữa hắn và thế giới dường như luôn có một bức tường ngăn cách, lạnh lùng và khép kín.

Chu Tinh không thể hiểu rõ đó là gì, nhưng y phải thừa nhận rằng mình bị cuốn hút bởi điều gì đó ở Lâu Gián mà y không thể giải thích được. Y thích cái hình ảnh bí ẩn, có chút lạnh lùng và chán chường mà y đã vô thức vẽ ra trong tâm trí, rồi cố gắng áp đặt nó lên con người thật của hắn.

"Cần mồi lửa không?" 

Y chủ động tiến lại gần, ngọn lửa sáng bừng lên trong lòng bàn tay. Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc.

Lâu Gián nhanh chóng quay mặt đi, hàng mi hắn in bóng dưới ánh lửa.

"Đừng bám lấy tôi nữa." 

Giọng hắn rõ ràng là rất lạnh lùng: “Chúng ta không thể nào ở bên nhau đâu.”

Giọng Chu Sanh rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất kiên định: “Làm sao em biết là không thể nếu chưa thử?”

“Đây là lần đầu tiên anh thích một người nhiều đến vậy, xin em đừng từ chối anh nhanh như thế.”

“Lâu Gián à, anh thực sự, thực sự rất thích em.”

Đôi mắt Chu Sanh long lanh dưới ánh đèn, khiến Lâu Gián chợt nhớ đến ánh mắt ướt át của Ân Nhận khi hắn 17 tuổi. Đôi mắt ấy, như thể chỉ cần có tình yêu là đủ để có tất cả, đủ sức vượt qua mọi sóng gió, tiến về phía trước mà không chút do dự.

Phá vỡ mọi rào cản trên thế giới, dù có mang đầy thương tích cũng sẽ mỉm cười đứng trước người mình yêu.

“Cho anh một cơ hội được không? Anh sẵn sàng vì em mà làm tất cả.”

Đệt.

Sự bực bội trong lòng càng lúc càng tăng, hắn cắn đuôi điếu thuốc, thái dương bắt đầu đau nhức. 

Đủ rồi, đm sao trên đời này lại có nhiều kẻ ngu vì tình đến thế. Động một tí là đòi sống chết vì người ta, hy sinh tất cả... Tch. Thật là hèn hạ.

"Vậy, tại sao em không thể ở bên anh?" - Chu Sanh từ từ tiến lại gần, có vẻ như muốn tựa đầu vào vai hắn, “Xin em đấy.”

Lâu Gián lạnh lùng bật cười.

“Hahaha.”

Âm thanh đó chắc hẳn nghe khàn khàn và kỳ quái, đầy vẻ chế giễu, khiến Chu Sanh vô thức lùi lại một bước.

“Ồ?”

Nhưng Lâu Gián đột ngột túm lấy cổ áo y. Hắn cao hơn Chu Sanh nửa cái đầu, dù vóc dáng gầy yếu nhưng vẫn đủ sức đẩy y áp vào bức tường kính trong suốt.

Chu Tinh giãy giụa đôi chút, lúc này trong mắt y mới lộ rõ vẻ hoảng loạn.

"Vừa rồi, anh hỏi tại sao tôi không ở bên anh, đúng không?" 

Lâu Gián hạ giọng hỏi, đôi mắt đẹp đẽ của hắn bỗng dưng áp sát.

Vẻ đẹp sắc bén, lạnh lùng của hắn mang theo một luồng sát khí rõ rệt, như một thanh kiếm bạc vừa được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng sẵn sàng mổ bụng bất cứ kẻ nào dám đến gần.

Cơ thể Chu Sanh bắt đầu run rẩy, thở hổn hển. Trong mắt y ánh lên sự hoang mang, như một con thỏ bị cắn vào cổ họng, đang bị xé toạc thịt ra, chỉ còn biết thở dốc với bụng phập phồng.

Cơn đau dữ dội ập đến từ vành tai, y giãy giụa kêu lên, nhưng cú cắn quá nhanh lẫn mạnh, lập tức khiến máu chảy ra.

Chu Sanh không kìm được, đôi mắt tràn ngập nước mắt. Cơn đau quá dữ dội... Y có cảm giác như vành tai của mình đã bị cắn đứt!

Trong khi đó, kẻ gây ra chuyện này lại quay đầu nhổ nước miếng dính máu ra, thong thả buông tay, để mặc y ngã xuống đất.

"Đó chính là lý do. Tôi khuyên anh nên tránh xa tôi ra..." 

Hắn đó thậm chí còn rảnh rỗi dùng những ngón tay thon dài chỉnh lại cổ áo vừa bị xô lệch, đôi môi nhợt nhạt dính máu tươi.

“Bởi vì tôi bị bệnh tâm thần, gặp ai cũng cắn người đó.”

━━━━━━━━━━━━━━━━

Chú thích:

(1) : Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: "Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng". Quả thực, tâm lý của hầu hết mọi người trước khi làm việc gì đều rất hào hứng, tràn đầy tin tưởng, nhưng khi thất bại thì nản luôn, mấy ai dám bắt đầu lại một dự án mới, hoặc bắt đầu với tâm lý dè dặt, luôn sợ đổ vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play