Kể từ hôm đó, đã một thời gian Đào Hiểu Mai không gặp cu cậu.

Qua tuần sau, có người nhét vào khe cửa siêu thị nhỏ của bà một phong bì da bò, bên trong là 300 tệ mới tinh cùng một bức thư cảm ơn viết tay đàng hoàng.

*: 1 triệu 38 nghìn

【 Cảm ơn người dân nhiệt tình là bà Đào. 】

Đào Hiểu Mai cảm thấy số tiền này quá nhiều, trong lòng hơi áy náy, nghĩ bụng lần sau gặp mặt thế nào cũng trả lại cho người ta 100 tệ.

*: 350 nghìn

Chữ viết thì quả thật rất đẹp, nét bút sắc sảo như vẽ tranh bằng sắt, khắc chữ bạc, phong cách thanh tao, tao nhã.

Đào Hiểu Mai mở thư ra đọc đi đọc lại, không nỡ vứt đi, bèn kẹp nó cùng với 100 tệ vào sau cuốn sách trên kệ.

Dạo này Ân Nhận rất bận rộn, phải đến một tháng sau hắn mới lại đến quầy bán đồ ăn sáng của bà Đào Hiểu Mai để mua bánh bao.

Hắn đã tìm được một công việc mới ở khu phố Tam Thủy Kiều.

Trong mắt người dân bản địa ở Linh Đô, khu Tam Thủy Kiều này vốn không được coi là nơi tốt đẹp gì cho cam. Cứ đến tối là bảy tám quán bar lại sáng đèn rực rỡ, rộn ràng. 

Nào là Karaoke, tiệm mát xa và các cơ sở giải tỏa áp lực cũng nhiều, hầu hết đều là chuỗi kinh doanh.

Mấy năm trước, trong chiến dịch diệt ác, trừ gian (?), những nơi này đều là điểm trọng điểm cần dẹp bỏ, cho đến vài năm gần đây chính quyền mới quy hoạch xây dựng một tòa nhà thương mại lớn, thu hút được một loạt ông chủ đến đầu tư.

Với cách trang trí xa hoa tột bậc, cùng những bức ảnh của các chàng trai cô gái xinh đẹp đăng tải trên Xiaohongshu.

* một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng thương mại điện tử, tương tự như Instagram. 

Nơi này bỗng chốc trở nên sang trọng.

Giờ đây nó không còn được gọi là Tam Thủy Kiều nữa, mà có một cái tên mới rất Tây - Phố Bạch Thủy.

Đi thang máy lên tầng 6, Ân Nhận đeo khẩu trang, tìm đến một quán bar có tên Burning, thuần thục đẩy cửa kính bước vào.

Lúc này là 5 giờ chiều, vẫn chưa đến giờ chính thức đi làm của họ.

Quán vắng tanh, chỉ có ông chủ hờ Ngụy Khê của hắn đang nằm dài trên quầy bar lướt video ngắn, cười khúc khích.

“Ồ, Tiểu Lâu đến rồi à? Hôm nay đến sớm đấy.”

Ân Nhận vâng một tiếng, gọi một câu anh Ngụy.

Khi đi ngang qua chỗ Ngụy Khê, Ân Nhận vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại của anh. Hắn thấy một gã đàn ông cơ bắp da mật ong đang làm dáng vắt cam bằng cơ bắp tay, nước cam bắn tung tóe.

Ân Nhận: …

Ngụy Khê nháy mắt với hắn, có phần không ý tốt.

“Ôi đừng ngại ngùng thế chứ, em còn nhỏ mà! Đợi lớn lên rồi sẽ hiểu thôi.”

Ân Nhận biết nếu đáp lại thì sẽ không xong, nên quay người đi vào phòng thay đồ.

Hắn dựa vào tủ cởi bỏ chiếc áo khoác rộng thùng thình, thay vào đó bộ đồng phục làm việc. 

Áo thun đen bó sát cộc tay để lộ cánh tay và eo, nhưng lại phải kết hợp với chiếc quần jean dài kín mít. 

Theo lời Ngụy Khê, đây mới gọi là sexy cao cấp, loại mà lũ nhóc như Ân Nhận không thể hiểu được.

Đang thay đồ được một nửa, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra.

Người đến rõ ràng cũng không ngờ bên trong có người, đứng ngây ra nhìn hắn chằm chằm.

Ân Nhận nhanh nhẹn kéo quần lên, chân dài đạp lên mép ghế, mặt lạnh lùng cài dây giày đen.

Hắn cũng biết mình đẹp trai.

Không có cách nào khác, tại trời sinh mạng tốt đầu thai đúng chỗ, kiếp trước hay kiếp này đều đẹp đến mức không thể chê.

“Sao thế, nhìn mê mẩn rồi à, tiền bối?”

Chàng trai tóc xoăn ở cửa ho khan một tiếng, làm như không có chuyện gì bước vào, chỉ có tai hơi đỏ lên.

Ân Nhận thay xong đồ thì đứng sau quầy bar pha chế. Hắn vẫn đeo khẩu trang đen, người cao gầy, mới 17 tuổi, trên người vẫn còn chút vẻ non nớt của thiếu niên. 

Tai trái đeo một chuỗi khuyên bạc, mái tóc trắng ngắn hơi rối khiến người ta nhìn vừa ngầu vừa đẹp trai.

Tất nhiên hắn không biết pha chế cocktail.

Kiếp trước nhà có tiền, dù sau này theo Bạch Thịnh Hân sa sút cũng không đến mức phải đi làm thêm.

Hai kiếp rồi, đây mới là lần đầu tiên đi làm.

Ngụy Khê biết hắn chưa đủ tuổi, cũng biết hắn đáng thương.

Như những người có lòng Bồ Tát như anh, bẩm sinh không nỡ nhìn người có tài năng lưu lạc đầu đường xó chợ.

Nhà anh có tiền, lại giống như mọi con ông cháu cha không cam chịu sa đọa khác đều có một giấc mơ âm nhạc, không chỉ tự mình lập ban nhạc ra album, mà còn dũng cảm khởi nghiệp nữa chứ.

Anh mở quán bar này chủ yếu để cung cấp một nơi biểu diễn ổn định cho ban nhạc nhỏ vô danh của mình, nơi họ có thể thỏa sức giải phóng niềm đam mê âm nhạc không có chốn dung thân.

Chàng trai tóc xoăn tên là Chu Sanh, đến đây sớm hơn Ân Nhận một tháng, là tay bass mới được tuyển vào ban nhạc của Ngụy Khê. 

Ngụy Khê thỉnh thoảng lại nhặt về vài chàng nghệ sĩ trẻ lang thang túng quẫn, như thể nhặt về để nuôi nấng thú cưng vậy. Cả Ân Nhận và Chu Sanh đều được anh vớt về từ đường phố.

Khi phỏng vấn ban đầu, Ân Nhận đứng trước mặt anh, kết hợp giữa kiếp trước và kiếp này của mình, kể cho anh nghe một câu chuyện bi thảm nửa thật nửa giả.

Ngụy Khê cảm động đến rơi nước mắt.

Kết quả là khi thao tác pha chế cocktail thì bị vấp, lắc bình shaker vài lần đều bị tuột tay.

Cuối cùng cả hai đều bật cười, Ân Nhận giơ tay lên bối rối: “Hay là để em cắt đá cho anh nhé, sếp?”

Ân Nhận cảm thấy trong mắt đối phương, mình giống như con rùa vàng trong hồ ước nguyện trước cổng chùa vậy, chủ yếu đóng vai trò tích đức làm việc thiện.

Tuy nhiên cũng không lừa dối anh, dù sao thì cuộc sống của bản thân cũng khá thảm, cả hai kiếp đều vậy.

Khoảng 7-8 giờ tối, trong quán bar lác đác có khách đến.

Buổi diễn của ban nhạc sẽ bắt đầu vào lúc 10 giờ, nghe nói là một bài hát mới đã chuẩn bị từ lâu.

Cô bartender là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn dài màu bạch kim, tên là Molly.

Ân Nhận chen vào bên cạnh cô để phụ giúp lặt vặt. Hắn miệng ngọt lại đẹp trai, cứ gọi "chị ơi chị à" khiến ai cũng phải xiêu lòng. 

Trêu đùa đến mức khiến gương mặt đối phương luôn nở nụ cười.

Một lúc sau ban nhạc bắt đầu tập luyện, Ân Nhận vốn không có năng khiếu âm nhạc, lười biếng dựa vào tường bên cạnh nghe một lúc mà chẳng thấy hay ho gì.

Quay đầu lại thấy Chu Sanh đang đứng dưới ánh đèn sân khấu chơi bass, ánh mắt liếc qua, mềm mại ẩn chứa đa tình.

Ân Nhận rùng mình, cúi người ghé sát tai Molly hét lên: “Chị ơi, cho em mượn tai nghe một lát.”

Molly đang tán gẫu với một vị khách nam phía trước, mái tóc dài đung đưa đầy phong tình.

Cô liếc mắt ra hiệu cho hắn, Ân Nhận mò trong ngăn kéo lấy ra một cặp tai nghe bluetooth, không hề e ngại đeo lên ngay trước mặt mọi người, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Không biết là danh sách nhạc gì, trong tai nghe là giọng nữ khàn khàn uể oải kéo dài hát tình ca tiếng Anh.

Ân Nhận nghe lặp lại một bài đến hết ca làm việc, mà chẳng hề để ý đến ánh mắt thất vọng của Chu Sanh sau đó.

Cho đến khi trở về căn phòng trọ chật hẹp và nằm xuống giường, giai điệu ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn.

Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức sứt mẻ một góc do người thuê trước để lại trên đầu giường, 5 giờ sáng đúng.

Dưới ánh đèn đầu giường mờ nhạt, hắn từ từ nằm xuống như một cái xác, đối diện với khuôn mặt được dán trên trần nhà.

Chính hắn đã cắt tấm ảnh từ tờ báo hôm đó và dán nó lên.

"Bạch Thịnh Hân." 

Hắn khẽ thốt lên cái tên ấy, cảm giác chua xót như vừa nhấp một ngụm giấm lại dâng lên trong cổ họng. 

Những ngón tay co giật run rẩy, gần như không thể kiểm soát được.

Ân Nhận bật ra một tiếng nức nở, dùng sức nắm chặt cổ tay trái của mình, đè nghiêng xuống dưới thân.

Dưới ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn thấy những đường gân xanh trên mu bàn tay trái đang uốn éo như những con giun đất.

Như thể có một con quái vật nào đó đang muốn chui ra từ dưới da của hắn vậy.

Còn thân thể hiện tại của hắn, chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.

Hắn đang sợ hãi.

Hắn không thể không sợ hãi được.

Ký ức về việc bị người ta bẻ gãy từng ngón tay một cách tàn nhẫn trong kiếp trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

Đó là đôi tay của hắn, đôi tay mà hắn dùng để vẽ tranh, để kiếm sống.

Ban đầu hắn tưởng rằng vụ tai nạn xe hơi đó chỉ là một sự cố, chỉ là tình cờ làm gãy tay hắn mà thôi.

Nhưng sau khi nhận được kịch bản, hắn mới biết không phải vậy…

Lý do Bạch Thịnh Hân chọn hắn làm nam phụ thứ ba, chính là vì cậu ta nhắm vào tài năng hội họa của hắn.

Bạch Thịnh Hân học chuyên ngành hội họa sơn dầu, cậu ta muốn bước chân vào giới hội họa, nhưng năng khiếu của cậu ta không đủ.

Thực ra cũng có thể hiểu được, một kẻ như Bạch Thịnh Hân muốn có danh tiếng, muốn có lợi ích, muốn có tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Vì vậy, cậu ta đã nhắm đến Ân Nhận ở kiếp trước, khi đó hắn mới vừa lên cấp ba.

Sau khi gặp Bạch Thịnh Hân, hắn đã bỏ học, hết lòng dâng hiến tình yêu, cuộc đời và tài năng vẽ tranh của mình cho cậu ta.

Hắn đã dồn hết nhiệt huyết của mình vào Bạch Thịnh Hân, vì cậu ta mà sáng tác ra rất nhiều, rất nhiều bức tranh…

Bạch Thịnh Hân đã lấy đi một số trong đó, gắn tên mình lên và dùng để tham gia một số cuộc thi.

Lúc đó, Ân Nhận thực sự không để tâm, bởi vì những bức tranh đó vốn dĩ được vẽ cho Bạch Thịnh Hân mà.

Mãi đến sau này, khi bàn tay vẽ của hắn bị bẻ gãy một cách tàn nhẫn, khi hắn chết đi... Hắn mới nhận ra.

Hóa ra một cách vô tình, hắn đã trở thành tốt thí của Bạch Thịnh Hân. Và sau khi những bức tranh của hắn đã giúp Bạch Thịnh Hân nổi danh trong giới hội họa, vai trò của hắn đối với cậu ta cũng đã chấm dứt.

Sau khi cậu ta nổi tiếng, từ người yêu thương nhất trong tim cậu ta, hắn đã trở thành vết nhơ đen tối không thể tiết lộ của cậu ta, cản trở cậu ta tiến tới tương lai tươi sáng.

Vì vậy, đối với Bạch Thịnh Hân lúc bấy giờ, rõ ràng cái chết của hắn mới là điều tốt nhất.

Phải rồi, đối với Bạch Thịnh Hân, cha mẹ của hắn trước đây, và cả những người tình của Bạch Thịnh Hân nữa. Cái chết của Ân Nhận dường như đều là điều tốt nhất.

Nhưng ai đã từng hỏi ý kiến của hắn chưa?

Ha ha, thật buồn cười.

Sống như thế này, có phải là một thất bại thảm hại không?

Nhưng hắn thậm chí không rõ mình đã sai lầm ở bước nào.

Hắn nhắm mắt, cơn đau nhói chạy dọc từ những ngón tay co giật, nhưng bất chợt, hắn bật dậy, mặc nguyên áo ngủ nhảy xuống giường, quỳ sụp xuống đất. Bàn tay trái run rẩy vẽ những đường ngoằn ngoèo lên nền nhà.

Hắn phải vẽ cái gì đó, hắn bắt buộc phải vẽ!

Nếu không những con quái vật trong đầu hắn sẽ xông ra xé nát hắn ra.

Không có giấy vẽ, hắn sẽ vẽ trên sàn nhà.

Không có bút vẽ, hắn sẽ dùng ngón tay, dùng nước, dùng máu.

Cho đến khi Ân Nhận cuối cùng cũng kiệt sức, mới co ro trên mặt đất và miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ của hắn không yên ổn, trong mơ toàn là những bóng đen đỏ máu đáng sợ.

Khi hắn tỉnh dậy, đã là 9 giờ sáng, cơ thể dần dần lấy lại cảm giác, bắt đầu từ đầu ngón tay.

Hắn như một bức tượng đá đã cứng đờ, giờ mới có thể cử động trở lại, miễn cưỡng khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ.

Hắn ra ngoài tìm đồ ăn.

Căn hộ thuê mới này nằm trong một tòa nhà dân cư cũ kỹ, một căn hộ hơn 100m2 được chia thành ba căn.

Mỗi người chỉ có một không gian chật hẹp chừng hơn chục mét vuông, ai nấy đều như những chiếc bánh hamburger bị ép chặt, không có chút sức sống nào.

Người thuê có người ở dài hạn, có người thì thuê ngắn hạn.

Họ không hề quen biết nhau. Khi đi ngang qua phòng khách tối om, Ân Nhận nhìn thấy một cặp cha con vừa mới chuyển đến căn phòng đối diện. 

Họ đang thu dọn hành lý. Qua khe cửa hé mở, cô bé len lén nhìn hắn. Đôi mắt đen láy của cô như hai viên nho thủy tinh đắt giá, trong veo và sáng long lanh như ánh mắt của một con thú non.

Có lẽ người cha nhìn thấy mái tóc trắng kỳ lạ và cách ăn mặc tùy tiện của Ân Nhận, thì nghĩ rằng hắn không phải người tốt, nên vội vàng đóng sập cửa lại.

Ân Nhận không để ý, chạy tới tiệm đồ ăn sáng của Đào Hiểu Mai cách đó hai con phố để mua đồ ăn. Hơn nửa tháng rồi hắn chưa ghé qua, nên Đào Hiểu Mai rất vui mừng khi thấy hắn trở lại.

Thị hỏi thăm sức khỏe của hắn đã khỏe chưa, rồi lại hỏi hắn hiện giờ đang ở đâu.

Ân Nhận trả lời từng câu, chỉ nói rằng mình đã tạm thời ổn định chỗ ở.

Đào Hiểu Mai chợt nhớ ra phong bì tiền, định trả lại cho hắn.

"Khỏi ạ." Ân Nhận mỉm cười, má phồng lên vì đang từ từ nhai bánh bao, “Dì đã cứu mạng cháu mà, cháu nghĩ mạng sống của cháu cũng đáng giá chừng đó tiền. Nếu dì thấy không được, sau này cháu ăn gì thì dì cứ ghi sổ nợ là được.”

Đào Hiểu Mai không nói gì thêm, rót nước nóng vào bình giữ nhiệt cho hắn, rồi ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn chăm chú ăn.

Khi ra về, Ân Nhận tiện tay cầm theo tờ báo mới nhất.

Ngày 16 tháng 7, lễ đính hôn của Bạch Thịnh Hân sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, vào ngày 19 tháng 7.

Ân Nhận đương nhiên sẽ len lỏi vào lễ đính hôn của Bạch Thịnh Hân. Bởi đây không chỉ là cơ hội tốt nhất để hắn tiếp cận đối phương trong thời gian tới, mà còn là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Bạch Thịnh Hân.

Ân Nhận nhớ rất rõ, chính tại lễ đính hôn với nam một, Bạch Thịnh Hân đã gặp được quý nhân lớn nhất đời mình, chính là nam phụ thứ tư trong kịch bản.

Trong bốn người tình của Bạch Thịnh Hân, nam một Lục Minh Cảnh là công tử lớn của tài phiệt họ Lục. Tuy đứng tên hai ba công ty, nhưng vì còn trẻ nên nguồn lực trong tay cũng không nhiều.

Nam phụ thứ hai Ổ Hợp là bạn từ nhỏ của Bạch Thịnh Hân, gia tộc có liên quan đến thế giới ngầm. Anh ta là người nghe lời Bạch Thịnh Hân nhất, luôn im lặng đứng bên cạnh cậu ta.

Nam phụ thứ ba chính là Ân Nhận, chủ yếu tình nguyện làm đá lót đường cho Bạch Thịnh Hân, tạo nên danh tiếng thiên tài hội họa cho cậu ta.

Nhưng nói thật, chỉ dựa vào ba người bọn họ, Bạch Thịnh Hân cũng không thể đi đến vị trí cuối cùng đó được.

Trong số đó, nhân vật quan trọng nhất chính là nam phụ thứ tư - Yến Tu Kỳ.

Nếu không phải vì sau này có được kịch bản, Ân Nhận cũng không ngờ được thân phận của người này lại đáng sợ đến thế…

Bạch Thịnh Hân tuy phẩm chất tệ hại, nhưng không thể phủ nhận khả năng thu phục lòng người của cậu ta.

Qua nhiều năm tiếp xúc, Ân Nhận đã quá hiểu rõ con người Bạch Thịnh Hân.

Cậu ta là kiểu người sẵn sàng không từ thủ đoạn để đuổi theo mọi thứ mà thế tục cho là thành công, thậm chí đến chết vẫn muốn leo lên cao hơn.

Ân Nhận không thể không thừa nhận, ở kiếp trước, việc Bạch Thịnh Hân có thể tiến xa đến vậy không chỉ đơn thuần nhờ vào kịch bản trong tay.

Những kẻ như cậu ta, dù không có kịch bản cũng sẽ không cam tâm làm một người bình thường.

Nhưng nếu trong buổi tiệc đính hôn này, Ân Nhận có thể cắt đứt được sợi dây trợ lực lớn nhất của Bạch Thịnh Hân...... Thì chắc hẳn con đường sau này của cậu ta sẽ không còn dễ dàng như trước nữa.

Một ngày trước buổi tiệc đính hôn của Bạch Thịnh Hân, Ân Nhận mặt dày ứng trước một tháng lương từ Ngụy Khê.

Ban đầu thỏa thuận là mỗi tháng đảm bảo 5000 tệ, nhưng Ngụy Khê sợ hắn khổ cực nên đã chuyển thêm 2000 tệ nữa.

“Hết tiền trả tiền thuê nhà rồi phải không nhóc? Cầm lấy mà ăn uống đàng hoàng đi, nhìn em gầy quá.”

Anh vỗ vai Ân Nhận như thể đã hiểu rõ hắn lắm rồi vậy. Vì Ân Nhận cao hơn anh gần nửa cái đầu nên động tác này trông có vẻ hơi buồn cười.

"Cảm ơn anh." Ân Nhận không từ chối, bây giờ hắn đang rất cần tiền.

"Em sẽ trả lại anh sau." Hắn nói thêm.

“Ôi dào, đây là lương của em mà, không cần trả đâu!”

"Cưng không thấy từ khi cưng đến quán, khách quen của chúng ta nhiều hẳn lên sao?" Molly chen vào nói.

“Cưng khách sáo với ổng làm gì chứ?”

“Tiểu Lâu à, chỉ cần cưng đứng đó với gương mặt đẹp trai của mình thôi đã khiến nơi này trông sang trọng hơn hẳn rồi.”

“Vừa hay làm lu mờ cái mùi chua lòm của đám thanh niên văn nghệ sắp thối rữa trong quán chúng ta.”

Ân Nhận mỉm cười, biết rằng họ sợ hắn không nhận tiền.

Chỉ là món nợ này vẫn phải trả. Chủ yếu là kiếp trước hắn đã chịu quá nhiều thiệt thòi, kiếp này không muốn nợ ai bất cứ thứ gì nữa.

Nợ tiền thì còn đỡ, nợ ân tình thì phải lấy mạng mà trả.

Người khác có xin cũng chẳng được. 

Sau khi nhận được tiền, Ân Nhận lại đi mua thêm một số vật dụng chuẩn bị.

Sau đó, hắn dùng chứng minh thư đặt một phòng tại khách sạn nơi Bạch Thịnh Hân tổ chức tiệc đính hôn.

Khi xin phép nghỉ với Ngụy Khê, mọi người trong quán đều khá ngạc nhiên, bởi trước đây Ân Nhận luôn chấm công đầy đủ.

“Không có gì ạ, đi dự tiệc đính hôn của bạn trai cũ thôi.”

Ân Nhận thản nhiên nói ra câu chứa đầy thông tin bất ngờ này, gương mặt không hề lộ chút cảm xúc nào.

Cả quán im lặng trong giây lát, rồi bỗng nổ tung như quả bom.

Ân Nhận ngước lên, thấy anh chàng tay bass hay đàn những bài tình ca cho hắn nghe đang mở to mắt, đờ người nhìn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play