Cuối tuần, Lục Phán Phán lại đến đại học Duẫn Hòa ôn thi.
Đến trước tòa nhà giảng đường, thấy vẫn còn sớm hơn so với giờ vào học nửa tiếng, cô bèn đi dạo quanh đó vài vòng.
Bên cạnh tòa nhà giảng đường là thư viện của Duẫn Hòa, trên quảng trường bày mấy sạp hàng nho nhỏ, ngoại trừ mấy sạp buôn bán đổi sách giữa các sinh viên, dưới những tán cây cao lớn còn có lác đác những gian hàng của các câu lạc bộ đội nhóm.
Lục Phán Phán vốn chỉ định ngắm nghía một chút, nhưng vừa tiến lại gần, cô chợt nhìn thấy một tấm áp phích lớn tuyên truyền về buổi tọa đàm của một tác giả khoa học viễn tưởng sắp được tổ chức tại đại học Duẫn Hòa, là vị tác giả mà cô rất thích, Cố Liễu Chi.
Đại học Duẫn Hòa trước giờ vô cùng hào phóng, cả sân vận động và sân bóng đều mở cửa cho dân cư quanh trường tự do ra vào, những buổi tọa đàm học thuật không bao giờ thu vé vào cổng, đến cả thư viện còn có khu vực dành riêng cho người dân, vậy nên buổi tọa đàm sắp tới cũng không giới hạn chỉ có sinh viên của trường mới được tham dự.
Lục Phán Phán hưng phấn tiến lại gần hơn.
Hoắc Tu Viễn là người đang trông chừng quầy này, anh đã buồn ngủ đến díp cả mắt. Thấy có người đến, Hoắc Tu Viễn vội vàng tháo kính dụi mắt rồi đeo kính lại, đôi mắt bây giờ đã hiện lên vẻ mong chờ cùng với nụ cười lịch sự tiêu chuẩn, nhìn Lục Phán Phán đang đi đến.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến hai mét, ánh mắt giao nhau, lúc đang định mở miệng chào hỏi thì một giọt nước từ lá cây trên đỉnh đầu rơi trúng mắt phải của Lục Phán Phán khiến cô vô thức chớp mắt một cái.
Nụ cười trên môi của Hoắc Tu Viễn bỗng chốc cứng đờ.
Lục Phán Phán cũng hóa đá.
Cô đương nhiên biết, hành động khó hiểu vừa rồi của mình trong mắt anh chàng kia không khác gì một cái nháy mắt tán tỉnh, trông vô cùng giả tạo.
Hai người lúng túng nhìn nhau, ngay lúc Lục Phán Phán đang cố gắng vận động hết công suất não bộ để tìm cách hóa giải hiểu lầm, thậm chí cô còn định quay đầu bỏ chạy, thì Hoắc Tu Viễn bỗng hắng giọng, “Cậu muốn báo danh cho buổi tọa đàm phải không? Viết đầy đủ họ tên vào đây rồi nhận vé vào cổng là xong.”
Lục Phán Phán ngoan ngoãn gật đầu, cô đi đến trước bàn, nhận vé vào cổng, cầm lấy cây bút Hoắc Tu Viễn đưa cho, rồi thản nhiên viết ba chữ “Hứa Mạn Nghiên” to đùng trên tấm phiếu đăng kí.
*
“Người đẹp, tên cũng đẹp, chỉ có hành động là không được bình thường.” Hoắc Tu Viễn đi đến dưới tòa kí túc xá thì quay đầu nhìn Cố Kỳ, thấy anh đang phân tâm, liền hỏi, “Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”
Cố Kỳ: “Hả?”
Hoắc Tu Viễn: “ Tôi đang kể với cậu, hôm nay tôi gặp được một cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ là có hơi kỳ lạ.”
Cố Kỳ thong thả đi đến trước máy bán nước tự động, mua hai lon Coca, “Kỳ lạ thế nào?”
Hoắc Tu Viễn lấy một lon từ tay anh, bật nắp, uống một ngụm lớn, “Đứng nhìn tôi từ xa, rồi nháy mắt phóng điện.”
Cố Kỳ châm chọc: “Dạo gần đây vận đào hoa của cậu tốt quá nhỉ.”
Nghe đến đấy, ánh mắt Hoắc Tu Viễn tối hẳn.
Cố Kỳ: “Sao? Vẫn còn nhung nhớ Lục Phán Phán đó à?”
Hoắc Tu Viễn không trả lời, anh quẳng lon Coca đi nhưng không may lại ném lệch ra ngoài, đành bực bội cúi người nhặt lên lại.
“Tôi đã nói rồi, đừng để tôi gặp lại cô ta. Đời này tôi ghét nhất là những người chơi đùa tình cảm của người khác!”
Cố Kỳ trầm ngâm một lúc, “Bỏ đi, không đáng đâu.”
Nhớ đến trong balo vẫn còn một tờ giấy và một tấm danh thiếp ghi số điện thoại của Lục Phán Phán, biểu cảm của Cố Kỳ thay đổi phức tạp, anh lại nói: “Cô ta đã đào hoa như vậy, nói không chừng đã tán tỉnh được một tên đàn ông khác vui vẻ một phen rồi, chỉ có mỗi cậu ở đây tức giận mà thôi.”
Hoắc Tu Viễn hừ lạnh, quay đầu đi lên tầng.
Về đến phòng, Cố Kỳ lấy balo, nhét đồ của mình vào, lúc chuẩn bị đi lại bị Hoắc Tu Viễn gọi ngược lại.
“Sắp thi rồi cậu mà cậu vẫn đi đánh bóng à?” Anh nói, “Câu lạc bộ kia cũng không gần, cả đi cả về hết hơn một tiếng đồng hồ đấy.”
Cố Kỳ hơi sững lại, thả balo xuống, “Ừ.”
Hoắc Tu Viễn: “À phải rồi, bảy giờ tối mai tôi phải đến sân bay đón một người bạn, cậu mang theo sách và vé vào cửa đến buổi tọa đàm học thuật ở hội trường sảnh thư viện lấy chữ ký giúp tôi nhé.”
Cố Kỳ chỉ “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa.
*
Phòng ôn thi thạc sĩ đã đầy người, Lục Phán Phán chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, rồi cúi đầu chỉnh sửa lại nội dung trong sổ tay.
Một cô gái ngồi cạnh cô, nhân lúc vẫn chưa vào tiết đã lấy một tờ bảng biểu ra sột soạt ghi chép.
Lục Phán Phán trộm liếc qua, phát hiện ra tiêu đề của bảng này là ⟪Nhật ký huấn luyện đội bóng chuyền đại học Duẫn Hòa⟫, cô lại liếc nhìn nội dung thêm mấy lần, trong lòng chắc mẩm cô gái này là quản lý của đội bóng chuyền đại học Duẫn Hòa.
“Chị ơi, chị có bút đỏ không ạ?” Thi Hữu Linh nhỏ giọng hỏi Lục Phán Phán, “Có thể cho em mượn một lát được không?”
Lục Phán Phán gật đầu, lấy cây bút đỏ đưa cho Thi Hữu Linh.
Nhìn đến dòng tổng kết cuối cùng trên bảng, Lục Phán Phán không nhịn được nói: “Huấn luyện theo khối ba cầu thủ chặn lưới không chỉ luyện tập khả năng cản phá cho bên phòng thủ, đối với cầu thủ tấn công mà nói, cho dù cú đập bóng sau hai nhịp chuyền bị bên chặn lưới cản lại, vẫn sẽ đạt được mục đích huấn luyện.”
Thi Hữu Linh kinh ngạc nhìn Lục Phán Phán, nhận ra mình vẫn chưa kịp ghi chú điểm quan trọng này vào thì vội vàng chèn lên bên trên.
Thi Hữu Linh cảm ơn rồi trả cây bút lại cho Lục Phán Phán, cô nói: “Chị cũng chơi bóng chuyền ạ?”
Lục Phán Phán bật cười: “Với chiều cao này của chị thì trông có giống người chơi bóng chuyền không?”
Thi Hữu Linh cũng cười theo: “Vậy chị là quản lý đội bóng?”
“Ngày trước thì đúng là vậy.” Lục Phán Phán nói, “Còn bây giờ thì không.”
Thi Hữu Linh chống cằm lên đầu bút, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chị là quản lý đội bóng của trường nào vậy ạ?”
Lục Phán Phán: “Đại học Khánh Dương.”
“Ối! Chị chính là quản lý vừa từ chức của đại học Khánh Dương à!” Thi Hữu Linh bỗng hét toáng lên, nhận ra mọi người xung quanh đều đang phóng ánh mắt về phía mình, cô lập tức đè thấp giọng, nói: “Trước kia em từng được nghe nói về chị.”
Lục Phán Phán cười nói: “Chắc sẽ không phải mấy lời không hay đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là không rồi ạ.” Thoáng một cái, trong đôi mắt của Thi Hữu Linh đã ngập tràn sùng bái và ngưỡng mộ, “Em từng nghe huấn luyện viên Ngô nhắc tới chị, thầy ấy nói chị là người quản lý đầu tiên sử dụng phương pháp phân tích dữ liệu vào việc huấn luyện cho đội bóng ở bậc cao học, chị vô cùng tài giỏi.”
Nhân lúc vẫn chưa vào lớp, hai người tranh thủ nói chuyện phiếm cùng nhau, Thi Hữu Linh nói, quá khứ của đội bóng chuyền đại học Duẫn Hòa đã từng rất huy hoàng, Lục Phán Phán chỉ tò mò hỏi thêm đôi ba câu là Thi Hữu Linh đã thao thao bất tuyệt hăng say kể.
“Em nghe một đàn anh học thạc sĩ nói, ngày trước đội bóng của trường chúng ta rất mạnh.”
Lục Phán Phán gật đầu, phụ họa theo: “Vậy sao bây giờ lại xuống dốc vậy? Đổi huấn luyện viên à?”
Thi Hữu Linh: “Không phải, trước giờ vẫn luôn là huấn luyện viên Ngô.”
Lục Phán Phán: “Nếu đã không phải đổi huấn luyện viên vậy thì tại sao thành tích lại kém xa so với trước kia như thế?”
“Đôi khi thành tích và huấn luyện viên lại không liên quan đến nhau.” Thi Hữu Linh nói, “Theo lời đàn anh , những năm ấy quản lý đội bóng làm việc vô cùng cẩu thả, chất lượng thành viên trong đội thì vàng thau lẫn lộn, sau đó mới thành ra như vậy…. Hơn nữa những năm này sức khỏe của huấn luyện viên Ngô cũng sa sút đi nhiều.”
Trong lòng Lục Phán Phán đã tự hiểu được phần nào nên không hỏi thêm nữa.
Nhiều khi thành tích của một đội bóng đúng thật là không hoàn toàn móc nối với huấn luyện viên, có khả năng là do sự can thiệp của bên quản lý khiến cho việc huấn luyện không thể phát huy đến mức tốt nhất, cũng có khả năng là thành viên chủ chốt của đội đã tốt nghiệp, khiến cho nhược điểm của toàn đội lộ ra, mà khả năng cao hơn nữa chính là vận may của trường quá kém, mấy năm liên tiếp cũng không chiêu mộ được thêm sinh viên tài năng vào đội.
Lục Phán Phán không hỏi nữa nhưng Thi Hữu Linh vẫn tiếp tục kể: “Đàn anh còn kể, ngày trước đội bóng trường chúng ta đi thi đấu rất có uy, vừa vào trận mà đội đối thủ đã căng thẳng đến mức phát bóng hỏng ba lần liên tục. Còn cả đội Khánh Dương, có một năm nào đó, họ đấu với Duẫn Hòa, tâm lý hoảng sợ đến nỗi cả việc thay đổi vị trí trên sân cũng làm sai.”
Thi Hữu Linh nói xong đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội sửa lại: “Em xin lỗi, em không có ý nói Khánh Dương đánh bóng tệ, hiện giờ bọn họ rất mạnh.”
Lục Phán Phán cong môi cười: “Không sao, chị đã từ chức rồi, còn đang chuẩn bị thi thạc sĩ đây mà.”
Thi Hữu Linh thở phào một hơi, lại dè dặt hỏi Lục Phán Phán: “Em nghe nói, huấn luyện viên của Khánh Dương vẫn luôn kiêng kỵ huấn luyện viên Ngô của chúng ta, sợ một ngày nào đó Duẫn Hòa sẽ lại trỗi dậy, điều này có phải sự thật không ạ?”
Lục Phán Phán bình thản trả lời: “Chuyện này chị không rõ.”
Mặc dù hai người không nói chuyện tiếp nhưng trong lòng Lục Phán Phán vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề ấy.
Phùng Tín Hoài giữ chức huấn luyện viên ở đại học Khánh Dương hai năm, nhưng chưa một lần nhắc tới mình có một đàn em cũng đang làm huấn luyện viên ở Duẫn Hòa. Hơn nữa, dựa theo những gì cô thấy trong quán lẩu ngày đó, có khả năng cao là Phùng Tín Hoài thật sự rất dè chừng Ngô Lộc, dẫu sao, thời còn mài mông trên ghế nhà trường, người đàn em đó đã ưu tú hơn ông ta gấp bội lần, sau này làm huấn luyện viên cũng từng sở hữu cho riêng mình những thành tích đáng kiêu ngạo. Còn về phần Phùng Tín Hoài, ông ta chẳng qua chỉ vừa hay đúng lúc Ngô Lộc sơ sẩy nên mới có cơ hội ngoi lên mà thôi.
Đúng là thành công của một kẻ phản diện.
Tan học, mây đen ùn ùn kéo đến, mà Lục Phán Phán lại không mang theo dù, thế là Thi Hữu Linh chỉ cho cô một con đường nhỏ cạnh cây bạch quả, đi qua nhà Bóng chuyền là có thể đến thẳng trạm xe buýt, gần hơn rất nhiều so với đi đường lớn.
Lục Phán Phán men theo con đường mà Thi Hữu Linh chỉ, lúc sắp đi ngang qua nhà Bóng chuyền, cô trông thấy Phùng Tín Hoài đang dẫn theo đội viên của mình đứng trước cửa nói chuyện với Ngô Lộc từ đằng xa.
Mấy cậu cầu thủ tâm tình kích động nói gì đó, Phùng Tín Hoài đứng một bên đen mặt, nhưng cô không nhìn thấy biểu cảm của Ngô Lộc, chỉ thấy được bóng lưng của ông.
Lục Phán Phán cố gắng cúi thấp đầu dán sát mép tường mà đi, không ngờ vẫn có người nhận ra.
Đội trưởng đội Khánh Dương đứng phía xa điên cuồng vẫy tay về phía cô: “Chị Phán Phán! Chị Phán Phán!”
Ngô Lộc cũng nhìn theo —— Cô gái này chính là Lục Phán Phán?
Lục Phán Phán giả điếc không nghe thấy gì, tiếp tục đi thẳng về phía trước, nhưng tên đội trưởng của Khánh Dương đã chạy đến, giữ tay cô lại: “Chị Phán Phán, chị khoan đi vội, chị ở lại làm chứng giúp em.”
Lục Phán Phán vừa ngẩng đầu lên là thấy vết rách bé xíu trên khóe miệng cậu ta, nhưng hễ mở miệng nói chuyện là lại suýt xoa kêu đau, “Làm chứng gì?”
Nhoắng một cái cậu ta đã kéo Lục Phán Phán đến đứng trước mặt Phùng Tín Hoài và Ngô Lộc.
“Ngày hôm qua chính mắt chị Phán Phán nhìn thấy người của Duẫn Hòa đánh tôi, ông đừng chối nữa.”
Phùng Tín Hoài liếc nhìn Lục Phán Phán, Lục Phán Phán trợn trắng mắt quay mặt sang chỗ khác.
“Cậu nói gì cơ?”
Đội trưởng đội Khánh Dương mở to mắt: “Quán tôm hùm trưa hôm qua ạ? Chẳng phải chị nhìn thấy sao? Mấy người của Duẫn Hòa gây chuyện động tay động chân trước, chị nhìn miệng em này, do bọn người này đánh đấy.”
Lục Phán Phán cũng mở to mắt: “Tôi có thấy gì đâu?”
Đội trưởng đội Khánh Dương: “? ?”
Phùng Tín Hoài mất kiên nhẫn nói: “Chúng nó nói lúc đó em có mặt ở đó, có thật là không thấy không?”
Lục Phán Phán xòe tay nhún vai: “Lúc đấy tôi chỉ mong ngóng được ăn tôm hùm thôi. Ừ thì cũng biết là có đánh nhau đấy, nhưng không biết là ai đánh ai.”
Ngô Lộc tiếp luôn lời của Lục Phán Phán: “Phải đấy, lão Phùng, chú cũng có phải không biết đâu, đội viên của Duẫn Hòa đấu trong trận này chiều cao phổ biến không quá cao, mà thành viên dự bị còn vắng mặt, làm sao bảy đứa chúng nó lại đi gây chiến với chín người bên chú được?”
Phùng Tín Hoài: “……….”
Đội trưởng đội Khánh Dương: “……..”
Lục Phán Phán cũng tạm hiểu chuyện gì, hóa ra đội Khánh Dương về trường kể tội, sau đó Phùng Tín Hoài đến tìm Ngô Lộc mắng vốn.
Trên đường về, Phùng Tín Hoài chạy bước nhỏ đuổi theo, sóng vai cùng Lục Phán Phán.
“Lục Phán Phán, em không nhất thiết phải đối chọi với tôi như vậy.” Phùng Tín Hoài nói, “Vừa mới từ chức đã vươn tay giúp đỡ người ngoài rồi à?”
Lục Phán Phán không nói gì, cắm đầu bước đi, nhưng Phùng Tín Hoài cứ như bệnh vảy nến, giãy mãi cũng không chịu biến đi.
“Tôi biết em khó chịu trong lòng, nhưng sự thật vốn là như vậy. Em phải biết, em không phải là thứ không thể thay thế, trứng thì làm sao chọi lại đá, nếu ban đầu em chịu ngoan ngoãn một chút thì cũng không loạn đến mức này. Em đã thấy được tầm ảnh hưởng của tôi chưa, còn em lại lưu lạc đến mức phải quay về học thạc sĩ. Vậy mới nói, người trẻ tuổi các em đúng là ngu ngốc, không biết cái gì mới là cái bản thân mình nên lựa chọn.”
Lục Phán Phán đột nhiên đứng lại, vén tóc lên, tháo tai nghe xuống.
“Ông vừa lải nhải gì bên tai tôi à? Có phải đám đàn ông trung niên như ông không lảm nhảm một lúc thì đống ruột già trong bụng không có chỗ bài tiết chất thải đúng không?
Phùng Tín Hoài: “……….”
“Lục Phán Phán, mày đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Loại như mày cũng chỉ có Khánh Dương thấy đáng thương nên mới cho làm cái chức quản lý đội bóng. Mày có hiểu gì về bóng chuyền không? Mày có hiểu gì về chiến thuật không? Cái đếch gì cũng không hiểu thì chỉ xứng làm bảo mẫu cho đội bóng thôi. Vẫn còn ảo tưởng bản thân mình tài giỏi lắm đấy à? Đừng bao giờ nghĩ Khánh Dương bọn tao chèn ép mày, cho dù mày có đi đến đâu thì cũng đều bị đối xử y như vậy thôi! Ngu ngốc lại không biết hòa nhập! Từ đầu tới cuối chỉ làm mấy việc linh tinh chạy vặt mà còn muốn tranh công đầu về mình, cũng không tự nhìn lại xem bản thân có tài cán gì hay không! Đã giữ thể diện cho rồi mà còn không biết xấu hổ!”
Phùng Tín Hoài nói xong, thấy sắc mặt Lục Phán Phán còn u ám hơn bầu trời lúc này thì trong lòng không khỏi đắc ý, phỉ nhổ một tiếng rồi phủi tay rời đi.
Lục Phán Phán nắm chặt đôi tai nghe trong lòng bàn tay như muốn bóp nát nó, đợi đến khi Phùng Tín Hoài đã đi xa lắm rồi, nhịp thở của cô vẫn không cách nào bình ổn lại được, thế rồi cô dứt khoát quay đầu, đi thẳng về phía nhà bóng chuyền của đại học Duẫn Hòa.