Ngày hôm sau, Lục Phán Phán vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của toàn đội.
Khi bị mười mấy chàng trai nhìn chằm chằm, những cô gái bình thường đều sẽ ngại ngùng mất tự nhiên, thầm nghĩ trong đầu có phải hôm nay mình ăn diện quá xinh đẹp hay không.
Còn khi bị mười mấy cậu con trai cao to vạm vỡ nhìn chằm chằm, thì họ sẽ thầm kiểm điểm lại bản thân có phải tai họa sắp ập lên đầu tôi rồi hay không.
Lục Phán Phán nghĩ một hồi nhưng vẫn không thể nghĩ ra mình đã làm gì mà lại đi châm ngòi ẩu đả, thế là cô cảnh giác nhìn lại bọn họ, thận trọng bước từng bước về phía cầu thang.
“Các cậu làm gì mà nhìn chị chằm chằm vậy?”
Tiêu Trạch Khải quệt những giọt mồ hôi không tồn tại trước trán: “Chị Phán Phán, đã sắp đến tháng ba rồi mà sao chị còn mặc áo cổ lọ vậy?”
Lục Phán Phán kéo kín cổ áo, cao ngạo lườm Tiêu Trạch Khải.
“Chị sợ lạnh, không được hả?”
“Được được chứ.” Tiêu Trạch Khải quay đầu lầm bầm, “Con gái đúng là khó đoán.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT