Kim Hâm tắm rửa xong xuôi là vừa đúng mười hai giờ, anh bèn gọi Lục Phán Phán cùng ra ngoài ăn trưa.
Xung quanh câu lạc bộ có không ít nhà hàng cao cấp, Kim Hâm vì bắt Lục Phán Phán đãi khách mà phải hạ thấp tiêu chuẩn bản thân xuống, đặt chân vào một quán tôm hùm ven đường.
Mặt tiền quán này không lớn, vậy nên chủ quán căng luôn một tấm bạt to, bày thêm mấy bộ bàn ghế ngay dưới. Đây đã là bố cục hoàn hảo nhất cho một quán ăn vỉa hè.
Kim Hâm và Lục Phán Phán vừa đến liền phát hiện ra Cố Kỳ cũng đang ở đây.
Kim Hâm vì muốn ngồi chung bàn với Cố Kỳ mà hí hửng sấn đến bắt chuyện: “Cậu cũng ở đây à?”
Cố Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển từ Kim Hâm đến Lục Phán Phán đang đứng phía sau, Lục Phán Phán gật đầu với anh như một lời chào hỏi.
Cố Kỳ lại không đáp lại cô, chỉ “Ừ” với Kim Hâm một tiếng.
Kim Hâm ngay lập tức cảm nhận được thái độ lãnh nhạt của anh, vừa hoang mang nghĩ ban nãy ở câu lạc bộ còn hòa đồng vui vẻ lắm mà, sao giờ đến đây lại trưng ra bộ mặt “Người còn sống chớ lại gần” thế này, vừa dẫn Lục Phán Phán đi sang bàn bên cạnh.
Hai người ngồi xuống, chọn mấy món đơn giản, trong lúc đợi thức ăn, họ buồn chán nói chuyện đôi ba câu.
“Thật ra nếu ban đầu em nghiêm túc học hành để thi lên thạc sĩ thì có khi bây giờ cũng đã tốt nghiệp rồi. Sau đó anh sẽ sắp xếp cho em vào làm trong công ty của nhà anh, thế có phải nhẹ đầu hơn không?” Ngón tay Kim Hâm gõ lên mặt bàn, “Thôi không sao, lạc đường còn biết quay đầu thì vẫn chưa phải là muộn. Nhưng mà em đăng ký trường khác đi, Duẫn Hòa có vẻ khá khó đấy, anh sợ em còn chưa kịp thi thì đã chết trẻ rồi.”
“Sao mà anh dông dài y cái máy phát vậy hả?” Lục Phán Phán không kiên nhẫn nhìn anh, “Em thấy hay là anh đừng kinh doanh trung tâm thể thao gì nữa, chuyển sang kinh doanh trung tâm dành cho người lớn tuổi đi. Hợp hơn đấy.”
Vừa dứt lời, một đám nam sinh từ bên kia đường lục tục kéo vào quán, ai nấy cũng cao to chân dài, thu hút không ít sự chú ý của những người đi đường. Lục Phán Phán ngước mắt nhìn rồi vội vàng cúi thấp đầu, dịch hẳn người vào trong, vừa vặn để Kim Hâm chắn mất cô.
“Người cũ đến rồi.”
Kim Hâm quay đầu nhìn thoáng qua, bên đấy cũng phải mười ba mười bốn cậu nam sinh đang chen nhau ngồi quây lại trên một cái bàn tròn lớn.
“Đến thì đến thôi, sao em phải trốn?”
“Không muốn chào hỏi, phiền lắm.” Lục Phán Phán vừa nói vừa nhích người vào trong góc thêm một chút nữa, may mà đám nam sinh đó cũng chẳng nhìn về phía này.
Một lát sau, các món đã lên chật bàn, Lục Phán Phán không nói chuyện nữa mà vùi đầu ăn.
Mười mấy phút sau.
“Em vào nhà vệ sinh cái đã.”
Lục Phán Phán tháo bao tay ra đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau cô quay về lại không muốn ăn nữa, “Lát nữa em về nhà một chuyến, trong người hơi khó chịu.”
Kim Hâm đương nhiên hiểu ý của cô: “Hay bây giờ đi luôn?”
“Không phải vội, ngồi đây thêm một lúc đi.” Lục Phán Phán nói, “Ăn xong rồi về, em đã nói là mời anh ăn rồi mà.”
Hai người ăn đến mức bắt đầu đổ mồ hôi, cũng không nói với nhau câu nào, thế nên cuộc nói chuyện trên chiếc bàn tròn đông đúc phía bên ngoài đã truyền vào tai họ.
Lục Phán Phán ngồi nghe vài phút, đại khái biết được đội bóng Khánh Dương vừa đấu giao hữu với bên Duẫn Hòa, tỉ số Duẫn Hòa thua 0-3. Thua thì thôi không nói, cái đáng nói là hiệp nào cũng thua với cách biệt điểm số rất lớn.
Cho dù chỉ là trận đấu giao hữu nhưng tỉ số này đúng là tệ đến không muốn nhìn.
Hai đội kết thúc trận đấu thì hẹn đi ăn trưa cùng nhau, nhưng nói chuyện đưa đẩy một hồi, bầu không khí lại dần đi lệch hướng.
Đội bóng chuyền Khánh Dương năm nay lọt vào vòng chung kết, tuy rằng không giành được quán quân nhưng ở Thành phố A xem như đã là vương một cõi, ngồi cùng mâm với đội bóng “nát” như Duẫn Hòa, miệng thì nói là bàn luận về trận đấu nhưng thực chất trong từng câu chữ đều có ý lên mặt dạy bảo người khác.
Càng nói, giọng điệu lại càng hách dịch, ngồi trên đầu trên cổ mắng mỏ lối chơi của Duẫn Hòa quá rác.
Ngay cả Lục Phán Phán còn cảm nhận được mọi người bên Duẫn Hòa đang vô cùng khó chịu, thậm chí đã có một hai người không nhịn được mà nắm chặt cổ chai rượu trên sàn.
Nhưng bên Khánh Dương lại không biết tiết chế, đỉnh điểm là câu chốt hạ của tên đội trưởng: “Với cái chỉ số IQ này của cậu thì đừng chơi ở vị trí chuyền hai nữa.”
Hai thành viên của Duẫn Hòa lật bàn, nhắm thẳng mặt tên đội trưởng kia mà đấm.
Trận ẩu đả nhanh chóng bùng nổ chỉ vì những kẻ không biết cách ăn nói sao cho giống một con người.
Mười mấy cậu con trai tướng tá cao lớn xông vào đánh nhau, người đi đường không ai dám vào can, chỉ có mỗi ông chủ tiệm tôm hùm dù đang run lẩy bẩy nhưng cũng thử can ngăn một phen, đến khi ông nhận ra mình hoàn toàn không thể làm gì họ thì dứt khoát lủi vào trong cửa hàng gọi điện báo cảnh sát.
Kim Hâm theo dõi trận đánh nhau, tỏ ra khá thích thú: “Sao còn chưa ra quản lý đám sinh viên của mình đi?”
“Hiện tại đã không còn là sinh viên của em nữa rồi.” Lục Phán Phán vô cảm nói, “Hơn nữa, anh cảm thấy bây giờ họ sẽ nghe lời em nói sao?”
Lục Phán Phán – một cô gái, đi khuyên một đám con trai đừng đánh nhau nữa? Kim Hâm không cảm thấy điều này kỳ quái chút nào, nhưng sự chú ý của anh lại bất ngờ va phải Cố Kỳ đang ngồi bên cạnh.
Người này từ đầu đến cuối chỉ yên tĩnh ăn cơm, cứ như anh không hề biết sau lưng mình đang xảy ra chuyện gì, ngay cả khi hai chiếc bát bay vèo tới rồi vỡ choang dưới chân anh, anh cũng vẫn bình thản mặc kệ sự đời.
Cho đến khi ———
Cố Kỳ vừa vươn đôi đũa định gắp một miếng thịt bò, thì trong chớp mắt, đĩa thức ăn của anh bị người của Khánh Dương va phải, lật úp đổ hết ra bàn.
Sau đó, Kim Hâm tận mắt nhìn thấy Cố Kỳ xách cổ áo tên đội trưởng Khánh Dương ghì lên vách tường, rồi nhẹ nhàng đe dọa: “Nếu còn tiếp tục làm phiền tôi ăn cơm nữa, tôi sẽ vặn luôn cái đầu này của anh xuống, sau đó dùng toàn lực bật lên, đập cho nó văng đi thật xa. Có tin không? Hửm?”
Động tác cực kỳ thô bạo, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, lời văn rất nho nhã lịch sự, kết câu còn chèn thêm âm “Hửm?” đặc trưng của những anh sếp tổng bá đạo.
Cả Kim Hâm và Lục Phán Phán đều đồng ý, nếu như anh đang cố tỏ ra là mình ngầu, vậy thì chắc chắn anh đã thành công đạt đến cảnh giới cao nhất.
Hiện trường như vừa bị nhấn nút tạm dừng.
Hai giây sau, người của Khánh Dương đồng loạt lao lên.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tình hình sẽ thật sự mất kiểm soát.
Mặc dù đối với đám học sinh này Lục Phán Phán sớm đã lạnh lòng, nhưng cô cũng không muốn đứng một bên nhìn bọn họ đánh nhau ầm ĩ đến mức phải lên tận đồn cảnh sát, thế là cô xoa xoa mi tâm, bước lên phía trước.
“DỪNG LẠI NGAY!”
Giọng của cô không to nhưng đầy uy lực.
Ở bên đốc thúc dẫn dắt nhiều năm, dường như nó đã tự biến thành một loại kí ức được lưu giữ trong từng tế bào cơ bắp, chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy, mọi hành động đều vô thức dừng ngay lại, sau đó họ mới nhận ra chủ nhân giọng nói đó là ai.
Cho dù không cam tâm, nhưng rốt cuộc thì uy lực của Lục Phán Phán vẫn còn đó, bọn họ cũng không dám động tay động chân ngay dưới mí mắt cô thêm lần nữa.
Người của đại học Duẫn Hòa cũng dừng tay, nhìn Lục Phán Phán với đủ loại biểu cảm.
Tóm lại họ đều đang nghĩ, cô gái này là ai mà chỉ mới hắng giọng một cái đã dẹp yên toàn bộ đám Khánh Dương lại được?
Cố Kỳ thoát ra khỏi đám lộn xộn đó, quay đầu liếc qua Lục Phán Phán, không nói lời nào, lướt qua người cô đi thanh toán, sau đó cầm đồ của mình rời khỏi đây.
Vài giây hạ nhiệt trôi qua, bên Khánh Dương không dám khiêu khích gây sự trước mặt Lục Phán Phán nữa, nhưng ai nấy đều giống như những con rối đã được lên dây cót sẵn sàng.
Lục Phán Phán hít một hơi thật sâu, quét mắt qua đám sinh viên cũ của mình: “Nếu như các cậu không muốn được mời lên đồn uống hớp trà rồi thuận tay viết một bản tường trình sự việc, sau đó nhận được một suất cấm thi đấu ở mùa giải năm sau thì nhanh chóng ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm đi.”
Lời này còn có tác dụng hơn mấy câu dạy bảo đạo lý nhiều, hai bên dù không phục, ánh mắt lườm nguýt nhau tóe lửa, nhưng rồi cũng phải lục tục giải tán.
Ông chủ quán ăn dẫn theo nhân viên ra thu dọn tàn cuộc, Khánh Dương vẫn còn mấy người nán lại chưa đi, đứng nép một bên, muốn được nói chuyện với Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán quay về bàn của mình, vừa rót nước vừa nói: “Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng đứng đấy lề mề.”
Ba bốn người đùn đẩy nhau đến trước mặt cô.
“Chị Phán Phán…. chị còn trở về không?”
“Chị Phán Phán, quản lý mới của đội bóng vừa đến, rất hung dữ, hay là chị quay về đi.”
“Chị Phán Phán……..”
“Dừng.” Lục Phán Phán cắt ngang lời bọn họ, “Tôi sẽ không quay về Khánh Dương, các cậu đừng nói nữa.”
Cô xách túi của mình lên, quay sang chào tạm biệt Kim Hâm, đang định đi về phía trạm xe buýt lại bị kéo tay lại.
“Chị Phán Phán, vậy chị sẽ dẫn dắt đội bóng khác sao?”
Lục Phán Phán nhìn thẳng vào mắt cậu ta, trong đó hiện lên vẻ kiêng dè sợ hãi.
“Sao? Rất sợ tôi sẽ gia nhập vào đội bóng khác à?”
Cậu ta không nói gì, Lục Phán Phán lại bật cười: “Tôi cũng không phải huấn luyện viên, cùng lắm chỉ là bảo mẫu mà thôi, có gì đâu mà các cậu phải sợ.”
Cô đẩy tay cậu ta đi về phía trạm xe buýt.
Mắt thấy xe buýt sắp rời trạm, Lục Phán Phán chạy đến, vội vàng bước lên xe.
Trên xe lúc đã đầy người ngồi, chỉ còn một ghế trống ở hàng ghế cuối.
Lục Phán Phán ngồi vào vị trí đó, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, ấy vậy mà người đang tựa đầu vào khung cửa sổ lại là Cố Kỳ.
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Cố Kỳ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Phán Phán lén lút liếc trộm anh.
Người này, nói sao nhỉ, cô cảm thấy hai người khá có duyên phận, hơn nữa anh lại còn là một khách hàng VIP của cô, vậy nên nếu chỉ ngồi không như thế này dường như hơi không phải phép.
Lục Phán Phán không biết phải mở lời như thế nào.
Cố Kỳ ngồi bên cạnh mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mày khẽ nhíu lại.
Có lẽ cô cho rằng mình chưa bị phát hiện đang nhìn lén anh.
“Hôm nay tôi thấy cậu đánh bóng rồi.” Lục Phán Phán lên tiếng, “Chơi rất tốt.”
“Hả?” Cố Kỳ quay đầu lại, “Sao?”
“Tôi nói.” Lục Phán Phán kiên nhẫn lặp lại, “Ngày hôm nay tôi thấy cậu đánh bóng, cậu chơi rất tốt.”
“Ồ.” Cố Kỳ rũ mắt, “Trước đây từng học qua.”
Đề tài dừng lại tại đây.
Lục Phán Phán bắt đầu thấy hối hận vì hành động tự bắt chuyện của mình, làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng hơn.
Cô nhìn thẳng về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay luống cuống nhịp nhịp.
Cái người này sao chẳng biết nói chuyện gì hết vậy, dù gì thì cũng quen biết nhau, sao phải ngượng nghịu thế này chứ.
Cố Kỳ hơi nghiêng đầu, hàng lông mi của Lục Phán Phán chợt lọt vào mắt anh.
Rất dài, và rất cong.
Nước da trắng ngần, hình như là vừa phơi nắng nên gò má hơi phớt đỏ.
Trên sống mũi cao thẳng chấm một nốt ruồi nho nhỏ, khiến cả gương mặt sáng bừng sức sống.
Khuôn miệng của cô….
“A đúng rồi.” Lục Phán Phán đột nhiên hô lên, Cố Kỳ cuống cuồng nhìn sang chỗ khác.
“Danh thiếp của tôi in xong rồi.” Lục Phán Phán lấy một tấm card nhỏ từ trong túi đưa cho anh, “Cậu cầm đi, nếu như có chuyện gì thì cậu có thể liên hệ tôi qua số điện thoại này.”
Cố Kỳ “Ừ” một tiếng, nhận lấy danh thiếp, cất vào balo, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Lần thứ hai rồi, đây đã là lần thứ hai cô chủ động đưa số điện thoại cho anh rồi đấy.