Nhà họ Cố phải lo liệu hậu sự, họ hàng thân thích cũng vội vàng quay về, Lục Phán Phán không tiện ở lại lâu, vậy nên cô đặt luôn vé máy bay về trường ngay trưa hôm sau.
Lúc ra sân bay, Cố Kỳ không thể đi cùng nên đã dặn Trình Âm tiễn cô.
Cô gái nhỏ khóc suốt đêm dài, đôi mắt lanh lợi trước kia giờ đây sưng vù lên như quả hạch đào, cả đoạn đường cũng chẳng còn tíu tít nói cười nữa.
Vào đến sân bay, Lục Phán Phán bảo Trình Âm quay về trước.
Trình Âm khẽ gật đầu, cổ họng nói không ra hơi, chậm chạp lê đôi chân về phía nhà xe.
Lục Phán Phán nhìn theo dáng vẻ mỏng manh ấy kìm lòng chẳng đặng gọi em lại.
“Trình Âm!”
Trình Âm quay đầu, giọng khàn khàn: “Sao vậy ạ?”
Lục Phán Phán bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, “Chị biết rất khó để chấp nhận sự rời đi đột ngột của người thân, em có thể khóc, có thể đau lòng lâu thêm một chút cũng chẳng sao. Nhưng đừng quên, sau này phải biết yêu thương người nhà hơn nữa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play