Khi căn phòng ngủ cách vách vừa tắt đèn, Lục Phán Phán đã thay xong quần áo.
Cô xỏ chân vào đôi ủng đi tuyết mềm mại, nhẹ tay nhẹ chân đi ngang qua phòng khách, tra chìa khóa vào ổ, mở cửa. Sau khi ra khỏi nhà, cô khẽ khàng đóng cửa vào, rồi mới dám lao ù xuống tầng.
Xuống đến tầng hai, Lục Phán Phán dừng lại, nghiêng đầu ngó qua ô cửa nhỏ ở chiếu nghỉ, xác định lại lần nữa người đứng đó có đúng thật là Cố Kỳ hay không.
Đến tận lúc này, cô vẫn luôn cảm thấy có chút vô thực.
Sẽ có người chỉ vì một câu “Có một chút xíu nhớ cậu” mà đội cả trời tuyết chạy xuyên đêm đến một nơi cách đó mấy trăm cây số ư?
Lục Phán Phán bước chậm lại.
Dưới ánh sáng vàng vọt, chiếc bóng của Cố Kỳ bị kéo dài ra, dáng người nghiêng nghiêng dựa lên cột đèn đường.
Những bông tuyết xoay tròn trong vầng sáng hệt như một bộ lọc, càng khiến Cố Kỳ thêm vô thực.
Thấy cô bước đến, anh cong mắt cười.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play