Câu nói cuối cùng mà Lục Phán Phán nói với Cố Kỳ tối hôm qua tại khu phố ẩm thực là: “Sáng mai nhớ đến đúng giờ đấy”. Vậy nên sáng hôm sau, bảy giờ hai mươi Cố Kỳ đã có mặt trước nhà Bóng chuyền.
Cửa đóng nhưng không khóa, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
Xuyên qua khe cửa, Cố Kỳ nhìn lướt qua một vòng, Ngô Lộc đứng trước một đám thanh niên mặc quần áo thể thao, quay lưng về phía anh, miệng nói liến thoắng gì đó.
Đang do dự không biết có nên đẩy cửa vào hay không, Cố Kỳ bỗng thoáng thấy có bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.
Anh lập tức quay đầu, đi từ hướng khác đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Phán Phán chính thức xuất hiện trước toàn bộ thành viên của đội tuyển bóng chuyền nam đại học Duẫn Hòa, vì dịp đặc biệt này mà cô đã mặc áo sơ-mi trắng với chân váy bút chì để trông mình chuyên nghiệp hơn. Nhưng sớm nay trời đổ mưa, tiết trời hãy còn mang theo hơi lạnh, nên cô đành phải khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng nữa.
Bảy giờ mười lăm Lục Phán Phán đã có mặt tại Duẫn Hòa.
Sân vận động ướt sũng, dọc đường đi chẳng có mấy sinh viên, vậy nên chiếc áo khoác thể thao màu đỏ của Cố Kỳ trong lối nhỏ cạnh cây bạch quả rất dễ nhìn thấy.
Cô vẫy tay với anh từ đằng xa, rồi đứng đó đợi anh đi về phía mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT