Sao Thẩm Nhụy có thể ngoan ngoãn được chứ? Cô không biết Rose sẽ phản ứng thế nào trước giọng điệu âu yếm như vậy của Cale, nhưng cô lại thấy da đầu mình tê dại. Một người đàn ông luôn mạnh mẽ, một người đàn ông có thể tát mạnh vào mặt phụ nữ, bây giờ lại dùng giọng điệu nửa dỗ dành nửa lừa gạt này để nói chuyện với cô.

Trong một thoáng, Thẩm Nhụy chợt nghĩ đến nguy cơ bị đánh mất sự trong trắng của mình. Trong nhận thức của cô, đây chắc chắn là màn dạo đầu trước khi muốn đè cô xuống. Thẩm Nhụy cố gắng thu mình vào góc giường, chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Cale, trong lòng tính toán cách vượt qua tình huống này. Có vẻ như cũng không có ai đến cứu cô nữa, bởi vì cái nụ cười của mẹ Rose khi rời đi lúc nãy thật ẩn ý làm sao, Thẩm Nhụy đã thấy cảnh này cả trăm lần trong các bộ phim truyền hình, những bà mẹ sẵn sàng bán con gái đều cười kiểu đó.

Cô kéo chăn lại, vừa hay một góc bị Cale đè lên. Thẩm Nhụy không buông tay, Cale cũng không nhúc nhích, hai người giằng co nhau ở một góc chăn, cuối cùng là Thẩm Nhụy buông tay trước, cô xoay người định nhảy xuống giường thì bị Cale ôm lấy. Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, thăm dò gọi: "Rose?" Hành động kỳ lạ của cô đã khiến anh sinh nghi.

Thẩm Nhụy mở miệng, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không nói được lời nào, gấp đến mức sắp khóc. Cale dịu dàng vuốt ve lưng cô, từng chút một, cơ thể Thẩm Nhụy ban đầu còn cứng đờ căng thẳng dần dần thả lỏng ra, cô cắn môi nhìn người đàn ông kỳ lạ này. Nghe anh nói có vẻ không thoải mái: "Có lẽ bức tranh Picasso mà em thích sẽ tăng giá, khi đến Mỹ, chúng ta có thể mua thêm một cái nữa." Để dỗ một người phụ nữ vui thì không có gì ngoài những món nữ trang. Anh đã tặng Rose rất nhiều, nhưng không có món nào khiến cô vui bằng việc mua những bức tranh mà anh cho là rác rưởi.

Điều này khiến anh rất không hài lòng, phụ nữ nên thích những thứ lấp lánh như trang sức lụa là, chứ không phải sách vở hội họa. Tất nhiên, họ nên biết một chút về kiến thức này, nhưng không thể biến mình thành là chuyên gia. Có nhiều học thức đến đâu, thì vai trò của phụ nữ ngoài việc tạo điểm nhấn cho đàn ông thì chỉ là làm hài lòng đàn ông trên giường. Dù Rose có tốt nghiệp đại học hay học triết học đi nữa, trước hết cô ấy vẫn là một người phụ nữ.

Cale sẽ không nhượng bộ, anh thích người phụ nữ này nhưng không có nghĩa là cô có thể khiến cho anh mất mặt ở bên ngoài. Esme chỉ là một ông già ngốc nghếch không biết gì, nhưng ông ta có tiền và ở Mỹ cũng có nhiều dự án kiếm ra tiền. Thật tuyệt vời biết bao, nếu trên đường đi này, anh có thể xây dựng mối quan hệ tốt với ông ta thì khi đến Mỹ anh sẽ có thêm một đối tác.

Nhưng Cale vẫn giữ vững nguyên tắc của mình, dù anh muốn thiết lập mối quan hệ này đến mức nào thì cũng không để Rose ra mặt. Cô chỉ cần ngoan ngoãn làm một vị hôn thê đủ tiêu chuẩn là được. Nhưng cô ấy lại giống như một con mèo không nghe lời, khi chủ nhân muốn cô ấy im lặng thì lại gào thét dữ dội.

Cale đang cố gắng lấy lòng cô, khiến Thẩm Nhụy bối rối. Cô nhớ trong phim Cale luôn hung hăng, khi anh ta cưng chiều Rose thì chỉ dỗ dành cô ấy như một thú cưng và lúc anh ta không vui thậm chí có thể trực tiếp lật đổ cả cái bàn. Cô phải làm gì đó, ít nhất là qua được đêm nay đã, vì vậy Thẩm Nhụy nở nụ cười với Cale, cô cố gắng kéo các cơ mặt để làm cho nụ cười của mình trông tự nhiên hơn.

Cale thở phào nhẹ nhõm, Rose trông có vẻ kỳ lạ chắc hẳn là vì vừa rồi bị hoảng sợ. Anh ngồi dậy khỏi giường và bước đến bàn trang điểm, mở chiếc hộp nhạc bằng sứ được đặt trên bàn. Bên trong chiếc hộp nhạc men tinh xảo có những bức tượng nhỏ được khắc bằng pha lê xoay vòng. Ánh mắt Thẩm Nhụy vốn đang dán chặt vào Cale, thì bị thu hút về phía đó, cô vốn thích những món đồ nhỏ xinh này. Cô nhìn một lúc rồi lại quay về nhìn chằm chằm Cale.

Anh đút tay vào túi quần, mỉm cười, dùng cằm chỉ vào chiếc hộp nhạc trên bàn, nói: "Đồ con nít." Đây cũng là thứ anh ta mua tặng Rose. Thẩm Nhụy nhíu mày, có vẻ như cô đã hiểu phần nào về người đàn ông trước mắt này, anh ta thích Rose nên vui vẻ chiều chuộng cô ấy ở những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng lại phải giữ lòng kiêu hãnh hoặc địa vị của mình nên sau khi làm cô ấy vui lòng lại nói vài câu để vớt vát thể diện. Ngay cả khi chiều chuộng, anh cũng phải tìm cho mình một cái cớ.

Khi được trực tiếp trải nghiệm, Thẩm Nhụy không còn cảm thấy Cale chỉ thích Rose như thích một món đồ nữa, cô bắt đầu hiểu được phần nào tại sao anh lại kỳ cục như vậy. Dù không ưa Picasso đến mấy anh ta cũng mua cả đống để tặng Rose, nhưng sau đó lại phải nói vài câu khó nghe để củng cố địa vị của mình, để Rose hiểu ai mới là người kiểm soát mối quan hệ này.

Những người đàn ông kiểu này dễ đối phó nhất, chỉ cần thuận theo họ là được. Thẩm Nhụy rất có kinh nghiệm về điểm này, bố cô cũng như vậy, rõ ràng ở nhà thì mọi thứ đều nghe theo mẹ Thẩm, nhưng hễ ra ngoài là phải xem ông ấy là ông chủ. Thẩm Nhụy điều chỉnh tâm thế, cứ xem như sếp mà hầu hạ anh ta vài ngày vậy, dù sao... cô rùng mình, dù sao thì tàu cũng sẽ chìm mà.

Thẩm Nhụy chưa từng yêu đương, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Cô đã xem không ít phim, truyền hình và tiểu thuyết, thế nào cũng nghĩ ra cách để vượt qua hai ngày này. Hiện tại vấn đề lớn nhất là cô không biết nói tiếng Anh, Cale không tệ như cô tưởng tượng, anh cũng không có ý định làm tổn thương cô, Thẩm Nhụy yên tâm hơn nên đầu óc cũng trở nên nhanh nhạy.

Vừa rồi cô có thể hiểu được những lời Cale nói, Cale vừa mở miệng thì trong đầu cô lập tức hiện ra ý nghĩa của những từ đó, chẳng khác gì nghe hiểu tiếng Trung. Thẩm Nhụy hít một hơi: "Tôi thích cái này." Một câu đơn giản không thể đơn giản hơn, ngay cả Thẩm Nhụy của kiếp trước cũng có thể nói được, nhưng giọng điệu và âm điệu lại hoàn toàn khác, giọng của cô mang âm điệu trầm và nhẹ nhàng của tiếng Anh- Anh, vừa chuẩn vừa dễ nghe.

Cale cười, Rose hôm nay khiến anh rất bất ngờ. Cô lại tỏ ra ngoan ngoãn, ngay cả khi phản kháng cũng đáng yêu như một con vật nhỏ đang làm nũng. Thẩm Nhụy thở phào, trong lòng thả lỏng nên động tác cũng trở nên tự nhiên hơn, cô kéo chăn che mình lại: "Tôi muốn nghỉ ngơi rồi."

Cale tiện tay lấy áo vest từ ghế khoác lên vai, bước đến trước mặt Thẩm Nhụy. Cô căng thẳng co chân lại, Cale cúi xuống, khẽ chạm vào mặt Thẩm Nhụy: "Ngủ ngon." Thẩm Nhụy không còn đường lui nên đành nhận lấy nụ hôn này, cô nhắm chặt mắt, ngửa nửa đầu lên, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng Cale vừa thấy buồn cười vừa có chút bực bội, cô đã là vợ của anh, bọn họ đã sớm có quan hệ vợ chồng, bây giờ lại thế này chẳng lẽ là một trong những chiêu trò của phụ nữ sao?

Cale sẵn sàng chiều lòng Rose trong việc này, anh quay người bước ra cửa, liếc nhìn Thẩm Nhụy một lần nữa, rồi "cách" một tiếng đóng cửa lại. Thẩm Nhụy lập tức bò dậy khỏi giường, đi đến cửa sổ và bám vào khung cửa nhìn ra ngoài, nhưng chẳng thấy gì cả. Trời và biển hòa làm một màu, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ phản chiếu những gợn sóng gần đó.

Trong lòng Thẩm Nhụy dâng lên một cảm giác không chân thực. Liệu cô có thể ngủ một giấc và quay trở lại rạp chiếu phim, rồi thản nhiên xem những hỉ nộ ái ố của các nhân vật trên màn ảnh không? Cô chỉ cần trả tiền cho một vé xem phim, gặm gà rán và làm một khán giả là đủ. Nhưng giờ phút này, cô phải cùng những người ở đây tranh nhau để sống sót.

Thẩm Nhụy lên lại giường, cuộn mình trong chăn êm, chôn đầu vào gối. Ngày mai, ngày mai phải làm sao đây? Cô lăn qua lăn lại trên giường như một chiếc bánh kếp, cuối cùng cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, tiếng sóng biển không ngừng vang lên khiến cô ngủ không yên, cả đêm mơ thấy những cơn ác mộng về chìm tàu.

Sáng hôm sau, người hầu gái đến đánh thức Thẩm Nhụy dậy: "Thưa tiểu thư, ngài Hockley nói sáng nay cô và ngài có hẹn dùng bữa sáng cùng với phu nhân Bukater và ngài Esme." Thẩm Nhụy dụi mắt, muốn vùi mặt vào gối để ngủ tiếp. Đây chỉ là một giấc mơ, cô tự nhủ với mình như vậy. Chỉ cần ngủ thêm một lúc nữa và khi mở mắt ra, cô sẽ trở lại rạp chiếu phim và cặp đôi bên cạnh lại sẽ phát ra những tiếng ‘chụt chụt’.

Lần này quả thật có tiếng ‘chậc chậc’, nhưng là do phu nhân Bukaterphát ra. Bà đuổi người hầu gái đi và kéo Rose dậy khỏi giường. Trái tim của Rose lại đập nhanh. Cale có thể không nhận ra, nhưng mẹ thì khác. Nếu một ngày nào đó có người giống hệt Rose xuất hiện trước mặt mẹ của Rose, bà ấy sẽ biết ngay đó là thật hay giả mà không cần người đó mở miệng. Bản năng làm mẹ của bà ấy biết rõ nhất.

Phu nhân Bukater liên tục lải nhải, hầu như không để ý nhìn Rose. Bà trách móc con gái: "Hôm qua con lại đuổi Cale ra ngoài à?" vừa nhỏ giọng chất vấn, vừa thắt chặt áo nịt ngực cho cô, Rose im lặng nín thở.

"Con không biết đây là người chồng tốt nhất mà con có thể tìm được sao? Con trai độc nhất của ông vua ngành thép, dòng dõi hoàng tộc, con nghĩ mẹ chưa từng nghĩ cho con sao? Hay là con muốn khi danh tiếng của nhà mình cạn kiệt thì đi làm tình nhân cho người ta?"Sự thuận theo của Thẩm Nhụy khiến bà nói càng nhiều, nhưng cuối cùng bà vẫn e ngại về người hầu gái vừa mới ra ngoài: "Chuyện tối qua, mẹ không muốn xảy ra lần thứ hai!"

Bà mặc áo khoác cho Rose và kéo cô đến trước gương: "Nhìn con xem, nếu không có Cale, thì liệu con còn có cuộc sống như bây giờ không?" Từ đầu đến chân họ đều nhờ Cale mà có thể giữ được thể diện. Thẩm Nhụy thầm đảo mắt, nếu vốn là Rose nghe được những lời này thì chỉ càng thêm nổi loạn, nhưng Thẩm Nhụy thì không. Cô cảm thấy tất cả những điều này không liên quan gì đến mình, nếu có thì cũng phải đợi đến khi bọn họ an toàn xuống khỏi tàu đã. Cô có thể nhân lúc hỗn loạn để trốn đi, giống như Rose đã đổi họ và ẩn mình. Thẩm Nhụy nhìn những đồ trang sức trên người và mỉm cười hài lòng, tất cả những thứ này đều có thể đổi thành tiền, phải cảm ơn sự hào phóng của Cale.

Phu nhân Bukater cho rằng lời nói của mình đã có tác dụng. Bà hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của con gái. Theo bà, một người phụ nữ có thể kết hôn với một người đàn ông đàng hoàng vào lúc này còn có thể mong cầu gì nữa? Rose không hiểu rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ chẳng còn gì cả. Cô vẫn còn chưa đủ trưởng thành, nghĩ rằng sống nghèo cũng chẳng sao. Nhưng bà biết rõ những gì sẽ xảy ra nếu họ thực sự rơi vào cảnh nghèo khó.

Khi một người phụ nữ đến bước đường cùng, họ sẽ không giữ được gì cả, phẩm giá, kiêu hãnh và thể diện đều bị người khác chà đạp dưới chân, nhưng Rose vẫn như một cô bé đang mơ một giấc mơ đẹp, không chịu tỉnh dậy để nhìn vào thực tế. Cale có gì không tốt chứ, ngay cả khi gia đình Bukater còn có tiền, Rose cũng chưa chắc đã tìm được một đối tượng kết hôn như vậy.

Gia đình Bukater đang gấp rút thoát khỏi khó khăn nhưng không phải là không nghĩ cho con gái. Người chồng mà bà đã tốn công sức tìm kiếm lại bị Rose coi như không đáng một xu, thật may mắn là Cale vẫn còn thích con bé. Nhưng bà cũng sẽ không để Rose tiếp tục hành động theo ý mình nữa, điều này chỉ có thể dẫn đến hậu quả xấu. Sự nuông chiều của một người đàn ông sẽ không kéo dài, chỉ có thể lợi dụng lúc anh ta còn thích mình để đòi hỏi nhiều hơn.

Người hầu gái bước vào, mang theo một bó hoa hồng vàng. Phu nhân Bukater hái một bông cài vào mái tóc Rose, hôn lên má con gái: "Con thật xinh đẹp."

Thẩm Nhụy cũng tự mình nhìn ngây ngẩn. Khi xem phim, cô đã thấy nữ chính rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô ấy mang một chút hoang dã, tràn đầy sức sống. Nhưng khi cô trở thành Rose, lại có thêm một vẻ trầm tĩnh, mỗi cử động, nụ cười đều khác với trước đây. Cho đến giờ Thẩm Nhụy mới thực sự chấp nhận việc mình đã trở thành Rose. Cô cố gắng nhìn vào gương để làm quen với diện mạo hiện tại, dù không chân thực, lúc này cô vẫn cảm thấy như đang trong một giấc mơ, nhưng vào bây giờ cô đã thực sự là Rose DeWitt Bukater.

Tác giả có lời muốn nói: Ồ, cuối cùng cũng đã cho nữ chính một chút "bàn tay vàng" rồi nhỉ!

Không còn là một câu chuyện thảm họa chỉ diễn ra trong tích tắc nữa.

Tôi cảm thấy Rose trong phim thực sự ngây thơ đến mức khó tin.

Cô ấy nghĩ mọi người đều đối xử tệ với mình sao? Nhưng thời đó, hôn nhân vẫn là nghe theo cha mẹ mà.

Không có quyền tự quyết định đâu.

Hơn nữa trong hoàn cảnh đó, Cale thực sự là một đối tượng kết hôn rất tốt cho cô ấy rồi.

Trước đây không chống đối.

Nhưng sau khi gặp Jack lại cư xử như thế.

Thật sự là vứt bỏ hết tất cả... 

Còn về chuyện quan hệ vợ chồng, không phải tôi bịa đâu, trong phim và tiểu thuyết đều nhắc đến điều đó.

Cale từng nói với Rose: “Em là vợ của anh, chúng ta đã là vợ chồng thực sự rồi, em phải chung thủy với anh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play