Mấy ngày trước, Ngụy Chiêu nhận được tin từ "Sư phụ," nói rằng những thông tin cậu thu thập từ phía dưới trước đây hoàn toàn không có giá trị. Ngụy Chiêu rất rõ ràng, hiện tại cậu đang rất cần lập công lao, nếu không thì không lâu sau, Thiên Dạ sẽ “trừng phạt” cậu.
Cậu nhìn vào những vết thương trên cánh tay mình, lặng lẽ thở dài.
Tìm được truyền quốc ngọc tỷ sẽ là một công lao lớn, giúp cải thiện tình cảnh hiện tại của cậu rất nhiều.
Lâm Nguyệt thành cách Ngụy Chiêu tại Giai An thành một ngày đi xe, với lộ trình như vậy, ba ngày là đủ thời gian.
Ra khỏi Ngụy phủ, Ngụy Chiêu nhìn xung quanh, thấy không có ai đi theo, liền dọc theo con phố nhỏ tiến vào trong. Cậu đi tới một căn nhà, không gõ cửa mà trực tiếp dùng khinh công bay lên, trèo tường vào bên trong.
Trong viện, một thiếu nữ đang ngồi phơi nắng, ngẩng đầu nhìn cậu và híp mắt nói: “Ngươi tới rồi à? Có việc gì?”
Thiếu nữ đó rất xinh đẹp, mặc một bộ bạch y, ngồi dưới cây hoa đào, giống như một tiên tử trong bức tranh.
Ngụy Chiêu nói: “Thanh Dao tỷ, ta muốn đi Lâm Nguyệt thành để tìm truyền quốc ngọc tỷ. Nếu tìm được, có thể lập được công lớn, và điều này sẽ có lợi cho cả hai chúng ta. Ngươi hãy giúp ta!”
Thanh Dao lắc đầu, nói: “Ta đang nhận nhiệm vụ khác, ngày mai phải đi đến chỗ khác. Lần này sợ rằng không giúp được ngươi, ngươi hãy cẩn thận một chút.”
Ngụy Chiêu có chút thất vọng, “Ta vốn dĩ nghĩ, nếu tỷ giả làm nữ tử thanh lâu trà trộn vào, đi lại khắp nơi cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ. Nếu ta giả làm khách làng chơi, đi lung tung khắp nơi sẽ bị chú ý.”
“Vậy cậu giả làm người làm là được.” Thanh Dao nói.
“Nhưng thanh lâu không phải mỗi ngày đều cần người làm mà?”
“Đúng vậy…”
Thanh Dao suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên cười: “Hay là cậu giả làm nữ tử thanh lâu?”
Ngụy Chiêu ngẩn người: “Hả?”
“Cậu lớn lên đẹp như vậy, giả làm nữ nhân cũng là tuyệt mỹ, tin ta đi!” Thanh Dao cười tủm tỉm, đẩy Ngụy Chiêu ngồi xuống ghế, “Hơn nữa, cậu giả làm nữ nhân ra khỏi thành cũng sẽ không bị nhận ra, chẳng phải là một công đôi chuyện sao?”
Ngụy Chiêu giật mình.
Cậu vốn dĩ là đang lo lắng, nếu ra khỏi thành mà bị người khác nhận ra rồi báo cho hoàng đế biết, cậu sẽ giải thích thế nào đây. Cậu vốn đang xin nghỉ vì bị thương, không ở nhà tĩnh dưỡng mà lại ra khỏi thành thì quả thật kỳ lạ.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây đúng là một cách hay.
Cậu liền đồng ý.
Thanh Dao am hiểu cải trang giả dạng, nàng lấy váy áo của mình ra cho Ngụy Chiêu thử. Dù bả vai của Ngụy Chiêu khá rộng, nhưng hắn gầy nên vẫn có thể mặc vừa.
Thanh Dao ôm vài phần tâm lý nghịch ngợm, cầm lấy bút kẻ mày và phấn trang điểm, bắt đầu hóa trang cho Ngụy Chiêu.
Hồi lâu, nàng hoàn tất việc cải trang, nhìn chằm chằm Ngụy Chiêu, ánh mắt trở nên có chút cổ quái.
Nàng thở dài, cầm lấy gương đưa cho cậu.
“Không ngờ lại xinh đẹp hơn ta, thật tức chết người!” Nàng tức giận mà nói.
Ngụy Chiêu: “……”
Nhưng cậu không thể thay đổi giọng nói, nếu giả làm nữ nhân, thì chỉ có thể giả làm một nữ nhân bị câm.
Rời khỏi nhà Thanh Dao, Ngụy Chiêu thuê một chiếc xe ngựa, cậu chỉ dùng tay ra hiệu, không nói một lời nào. Người đánh xe cũng chỉ cho rằng cậu là một người câm, không để ý, dù sao tiền đã được trả đủ, hắn rất vui lòng chở một nữ nhân xinh đẹp.
……
“Bệ hạ, ngài thế mà lại muốn đích thân đi tìm truyền quốc ngọc tỷ?” Diệp Thành Đức quỳ trên mặt đất, nói: “Không thể được, bệ hạ! Dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu nguy hiểm, bệ hạ không thể tự mình mạo hiểm được!”
Triệu Hoài Tễ nói: “Coi như là đi trải nghiệm và quan sát tình hình của người dân, trẫm có một chiếc mặt nạ đặc biệt tốt, đeo vào sẽ không ai nhận ra. Trẫm trị vì thiên hạ quốc thái dân an, một điều bình thường mà mọi người dân cũng có thể gặp phải thì nguy hiểm gì chứ?”
“Nhưng mà...”
“Được rồi, việc này không cần bàn thêm. Trẫm sẽ cử ám vệ đi theo, ngươi chỉ cần quan tâm triều đình, đừng để tin tức bị lộ ra ngoài. Dù sao Ngụy Chiêu không có mặt, tin tức cũng sẽ không bị truyền ra.”
Diệp Thành Đức thấy thái độ của bệ hạ kiên quyết, chỉ có thể gật đầu: “Lão thần chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.”
Triệu Hoài Tễ gật đầu, bảo hắn rời đi.
Hắn không phải không nghĩ đến việc trực tiếp lục soát Thủy Tiên Lâu, nhưng như vậy sẽ khiến Ngụy Chiêu nghi ngờ khi đến. Hiện tại chỉ có thể âm thầm lấy đi truyền quốc ngọc tỷ, không làm kinh động đến bất kỳ ai thì mới tốt.
Hắn ra lệnh cho người mang chiếc mặt nạ kia đến, dính một lớp dầu trơn đặc chế, sau đó dán nó lên mặt.
Chiếc mặt nạ được chế tác cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn không để lộ bất kỳ một tia sơ hở nào. Khi hắn nhìn vào gương, chỉ thấy một khuôn mặt nam giới rất bình thường, không thể nói là xấu nhưng cũng không phải đẹp. Đây chính là kiểu mặt mà người khác sẽ dễ dàng quên, đặt giữa đám đông cũng sẽ không gây chú ý.
Sau khi thay một bộ trang phục vải thô màu xanh, Triệu Hoài Tễ gật đầu tỏ vẻ hài lòng với chính mình trong gương.
Rất tốt, dáng vẻ này ngay cả những thái giám đã theo phục vụ bên cạnh hắn nhiều năm cũng sẽ không nhận ra được.
……
Ngụy Chiêu cho xa phu thêm tiền, để hắn đánh xe chạy nhanh hơn. Xa phu nhận tiền, cũng thật sự cố gắng đánh xe.
Khi trời vừa tối, Ngụy Chiêu đã đến Thủy Tiên Lâu.
Xa phu thấy Ngụy Chiêu xuống xe, lập tức đi tìm tú bà, khoa tay múa chân biểu thị ý định muốn bán mình.
Hắn há to miệng.
Cô nương này không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi vào thành Lâm Nguyệt, là vội vã đến để bán bản thân sao? Sự việc này có cần gấp vậy không?
Tú bà Thủy Tiên Lâu họ Tề, mọi người đều gọi bà là Tề mụ mụ. Khi bà vừa thấy Ngụy Chiêu, ánh mắt liền sáng lên. Nhưng khi nhận ra “cô nương” này không nói một lời nào, trong lòng bà có chút thất vọng.
Bà nhỏ giọng hỏi: “Có còn là xử nữ hay không?”
Ngụy Chiêu lắc đầu, cậu là nam nhân, đương nhiên không phải xử nữ.
Tề mụ mụ càng thất vọng hơn, bà vươn một bàn tay: “Vậy ta chỉ có thể cho ngươi năm mươi lượng.”
Ngụy Chiêu làm bộ mất mát, thở dài, rối rắm một lúc lâu sau rốt cuộc mới gật gật đầu.
Tề mụ mụ cười tủm tỉm cầm tờ khế bán mình, kêu Ngụy Chiêu ấn dấu tay, rồi mỹ mãn thu lại.
“Được rồi, ta tìm cho ngươi một căn phòng trống, đêm nay cứ nghỉ ngơi trước. Ngày mai chờ xem có cậu ấm có tiền nào đến, ta sẽ mang ngươi ra. Ta nhớ rõ vị Liễu công tử ngày mai sẽ đến… Hắn luôn oán giận ta ở đây toàn là gương mặt quen thuộc, thấy được ngươi xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ có hứng thú, sẽ ra giá cao! Ngươi cứ hầu hạ hắn cho tốt, sẽ có nhiều tiền thưởng!”
Ngụy Chiêu vào phòng, không lâu sau lại chạy ra. Cậu làm như không có việc gì, bước vào một gian phòng trống, giấu mình ở đó, rồi tiến hành tìm kiếm khắp nơi trong phòng.
Lúc này Thủy Tiên Lâu đang đông khách, nhiều phòng đều có người trong đó. Cậu không thể vào những nơi đó, trong lòng nhớ kỹ những phòng đã lục soát qua, còn những phòng chưa lục soát sẽ tìm vào ngày mai, vì ban ngày không có khách, sẽ vắng hơn.
Trong khi Ngụy Chiêu thăm dò, cậu đã gặp Tề mụ mụ vài lần, nhưng bà chỉ nghĩ rằng đây là người mới nên đang làm đi quen với môi trường mới, không để ý đến cậu.
Dù đã kiểm tra nhiều phòng nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của truyền quốc ngọc tỷ. Ngụy Chiêu không cam lòng, cảm thấy mình có thể đã bỏ sót điều gì đó, vì vậy lại bắt đầu tìm kiếm từ đầu.
Khi đêm đã khuya, từng khách nhân lần lượt ngủ say, toàn bộ Thủy Tiên Lâu dần dần trở nên yên tĩnh.
Tề mụ mụ cũng cảm thấy mệt mỏi, đang định đi ngủ thì chợt nhìn thấy một nam nhân bước vào. Bà lập tức tỉnh táo lại, cười tươi đón tiếp, “Công tử, ngài đến muộn như vậy! Tôi kêu các cô nương tới bầu bạn với ngài ngay!”
Nói xong, bà gọi một tiếng, mấy cô nương liền nhanh nhẹn lắc mông đi xuống lầu, hướng về phía nam nhân đó mà tiến tới.
Tề mụ mụ cười nói: “Công tử, trông ngài thật lạ mắt, lần đầu tiên đến đây sao? Xin hỏi ngài xưng hô thế nào?”
Triệu Hoài Tễ hơi chần chờ một chút, rồi đáp: “Quý Hồi.”
“Quý công tử, mời ngài! Để tôi dẫn ngài đi xem các cô nương ở đây, mỗi người đều rất xinh đẹp!” Tề mụ mụ cười tươi, dẫn hắn đi xem những cô nương trong quán.
Ở thời điểm này, những cô nương chưa có khách đều tương đối bình thường, hoặc là tuổi đã lớn, hoặc là dáng người không đẹp, hoặc là diện mạo không đủ xinh đẹp.
Triệu Hoài Tễ hơi cười lạnh một chút, “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tề mụ mụ đánh giá hắn, nhận thấy vóc dáng hắn rất cao, thân hình đĩnh bạt, mặc dù khuôn mặt không phải là đẹp nhất, nhưng cũng không đến nỗi khó coi. Hơn nữa, trên người hắn mặc áo vải thô, nhưng lại toát lên một loại cảm giác quý tộc, rất đáng giá.
Bà đã gặp vô số nhân vật, biết chỉ có công tử quý tộc mới chú trọng đến hình thức như vậy, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái, hiển nhiên không phải người bình thường. Nghe nói hiện tại có một số quý tộc thích hành sự kín đáo, ra ngoài thường không mặc lụa là.
“Hoa khôi chỗ các ngươi đâu?” Triệu Hoài Tễ ngay sau đó hỏi.
Hắn đương nhiên biết rằng, trong thời gian này, hoa khôi chắc chắn đã có khách.
Quả nhiên, Tề mụ mụ bất đắc dĩ nói: “Công tử đến trễ, hoa khôi đã nghỉ ngơi rồi.”
Triệu Hoài Tễ làm bộ thất vọng thở dài, “Vậy thì coi như đây là khách điếm, ta tùy tiện ngủ một đêm, không cần ai hầu hạ.”
Hắn tùy tay lấy ra một thỏi bạc: “Tiền ta không thiếu, ngươi cũng không thiệt thòi đâu.”
Tề mụ mụ nhìn thỏi bạc khoảng hai mươi lượng, quả nhiên ra tay hào phóng. Bà biết nếu đêm nay không làm cho hắn hài lòng, ngày mai khi tỉnh dậy, hắn có thể sẽ không quay lại nữa.
Nhưng những cô nương này thật sự có vẻ ngoài bình thường, vị quý công tử này chướng mắt cũng không có gì lạ. Hắn là người có tiêu chuẩn cao, nếu không có mỹ nhân, e là không giữ chân được hắn.
Tề mụ mụ rất chú trọng vị khách đến lần đầu này, biết rằng lần đầu tiên trải nghiệm có thể quyết định xem hắn có trở thành khách quen hay không, nên tuyệt đối không thể qua loa.
Trong tay bà vốn có không ít cô nương xinh đẹp, nhưng lúc này đều đã có khách.
Trừ phi…
Bà đột nhiên nảy ra ý tưởng, cười nói: “Nếu công tử không để ý… cô nương này không nói chuyện được chứ?”
Triệu Hoài Tễ nghĩ thầm nếu bà ấy định đưa một cô nương câm cho hắn thì quả thật là không ổn.
“Tự nhiên là có để ý.” Hắn bình thản đáp, “Nếu không tìm được cô nương nào, ta cũng mệt mỏi, chỉ cần có một gian phòng cho khách là được.”
Tề mụ mụ cười nói: “Trước hết hãy xem cái đã! Người này lớn lên xinh đẹp, dù sao công tử tìm cô nương không phải để nói chuyện phiếm, không nói cũng thanh tịnh, phải không? Đi, đem cô nương mới đến gọi lại đây!”
Triệu Hoài Tễ cũng không vội, thầm nghĩ dù người nọ trông như thế nào, chỉ cần hắn không thích là được. Hắn tới đây là để tìm truyền quốc ngọc tỷ, việc mang theo một nữ nhân lạ bên cạnh chỉ làm chậm trễ thời gian. Hắn không biết Ngụy Chiêu có đến đây hay chưa, mà cũng không nhận được tin tức gì về việc cậu ta ra khỏi thành, không rõ giờ này Ngụy Chiêu đang ở đâu. Nếu bị cậu ta lấy trước, thì mọi việc sẽ rất khó khăn.
Những cô gái không được chọn đã quen với việc này, không nói gì nhiều mà chỉ quay đầu đi.
Tề mụ mụ ra lệnh cho một người làm ở đó, bảo bà ta lên lầu tìm người.
Sau một hồi lâu tìm kiếm, cuối cùng bà ta cũng tìm thấy Ngụy Chiêu ở trong phòng chất củi.
Thân phận của Ngụy Chiêu trên giấy tờ là giả, tên cũng là tùy tiện lấy. Sau khi đến đây, Tề mụ mụ đã đặt lại tên cho cậu, kêu cậu là “Phong Linh”. Trong Thủy Tiên Lâu, các cô nương đều lấy tên theo hoa, nên bà ấy cũng tự nhiên đặt cho cậu một cái tên hoa như vậy.
“Ngươi, nha đầu này, ở phòng chất củi làm cái gì?” Bà tử nhíu mày nhìn Ngụy Chiêu, thấy cậu dính đầy bụi bẩn, lúc này cũng không kịp giặt sạch, chỉ vỗ nhẹ vài cái cho bớt bụi, “Đi thôi, đi gặp khách.”
*Tên hoa là cách gọi những cái tên liên quan đến hoa, thường được dùng trong các môi trường như thanh lâu hay kỹ viện. Những cái tên này thường mang tính mỹ miều và nữ tính, giúp tạo ấn tượng tốt và thu hút sự chú ý.
*Bà tử có thể hiểu là người làm ở đó.
Ngụy Chiêu giật mình, có khách? Không phải nói rằng tối mai mới có khách sao?
Cậu vốn tính rằng sáng ngày mai tìm được truyền quốc ngọc tỷ rồi rời đi. Nếu không tìm thấy, buổi tối cậu sẽ chuốc thuốc mê Liễu công tử rồi tiếp tục tìm.
Nếu đêm nay cậu chuốc thuốc mê khách, sáng mai chắc chắn sẽ bị phát hiện, không thể nào thành công!