Thánh chỉ được truyền tới Ngụy phủ, Ngụy Chiêu ngây người một lúc lâu, sau đó mới nói: "Thần tiếp chỉ."
Ngụy Tập Thanh cũng sững sờ, bệ hạ đây là muốn vạch trần thân phận của hắn sao? Nhưng Ngụy Chiêu thật sự vẫn chưa tìm ra, lúc này rút dây động rừng, liệu Ngụy Chiêu thật sự còn có cơ hội sống không?
Kẻ nằm vùng này chính là một sát thủ, nếu thân phận bị vạch trần, hắn khó tránh khỏi sẽ muốn cá chết lưới rách.
Ông lòng nóng như lửa đốt, quay sang nhìn Diệp Thành Đức với ánh mắt dò hỏi.
Diệp Thành Đức bất đắc dĩ nhún vai: “Cháu trai hãy cùng ta tiến cung, không thể chậm trễ.”
Ông sai người về phòng lấy một quyển sách đưa cho Ngụy Chiêu, nói: “Trên đường đọc thử xem.”
Ngụy Chiêu gật đầu, liếc nhìn Ngụy Tập Thanh một cái rồi mang theo quyển thượng thư bước lên xe ngựa.
Đó là một quyển sách dạy về cách viết chữ thư pháp, bắt đầu từ những nét dù sao và phiết nại, giải thích cực kỳ kỹ lưỡng và chi tiết.
Ngụy Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời ôm chân Phật, suốt dọc đường đi đều chăm chú xem sách, xem kỹ đến mức cẩn trọng hơn bình thường. Dù cậu có biết viết chữ, nhưng chỉ dừng lại ở mức biết mà thôi, chứ chưa từng thật sự luyện thư pháp.
Đến cửa cung, có thái giám đến đây kiểm tra như thường lệ. Ngụy Chiêu xuống xe, đi theo Diệp Thành Đức về hướng Ngự Thư Phòng của hoàng đế. Trong khi đi, cậu vẫn tiếp tục vừa đi vừa đọc cho đến khi Diệp Thành Đức nhắc nhở rằng đã đến nơi.
Ngự Thư Phòng có hai thái giám tiến tới, lại lục soát Ngụy Chiêu một lần nữa. Lần này, việc lục soát rất cẩn thận, đến cả góc áo cũng bị nhéo một lần, không có cái kim thêu hoa nào có thể mang vào.
Lúc này mới cho Ngụy Chiêu bước vào Ngự Thư Phòng.
Ngụy Chiêu cũng không cảm thấy có gì bất thường. Việc kiểm tra người trước khi tiếp xúc gần gũi với hoàng đế rõ ràng là cần thiết. Nếu như tùy tiện cho cậu vào thì mới là điều kỳ quái.
Triệu Hoài Tễ đã chuẩn bị giấy Tuyên Thành, mài mực cẩn thận, ngồi một bên bàn đọc sách và chờ cậu.
Ngụy Chiêu lần đầu bước vào Ngự Thư Phòng của hoàng đế, theo quy củ quỳ xuống hành lễ, Triệu Hoài Tễ phất tay: “Đứng lên đi, lại đây!”
Hắn chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Ngụy Chiêu liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Hoài Tễ, đứng yên rồi lấy cuốn sách mình mang theo ra.
Triệu Hoài Tễ liếc mắt nhìn qua, thấy đó là một cuốn sách vỡ lòng về thư pháp dành cho trẻ nhỏ.
“……”
Hắn đoán được cuốn sách này là Ngụy Tập Thanh đưa cho Ngụy Chiêu, nhưng liệu có khả năng cuốn sách này là để Ngụy Chiêu tự mình xem không?
Ngụy Chiêu cúi đầu nói: “Bệ hạ tự viết đã rất đẹp, thật ra cũng không cần thần dạy bệ hạ thư pháp.”
“Trẫm tự?”
“Thần đã thấy chữ bệ hạ viết trên các tấu chương, nét chữ rất đẹp.”
Triệu Hoài Tễ cười nói: “Đó không phải trẫm viết, trẫm nhờ người viết giùm, chữ trẫm tự viết rất xấu.”
Nói xong, Triệu Hoài Tễ cầm bút viết lên giấy Tuyên Thành một chữ "Triệu".
Ngụy Chiêu tuy rằng không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng cũng nhận ra rằng chữ viết này... thật sự rất khó coi, xiêu vẹo, như dấu vết của một con sâu vừa bò qua.
“……”
Triệu Hoài Tễ hơi có chút ngượng ngùng: “Vì vậy trẫm mới muốn luyện viết chữ, Ngụy thiếu khanh nhất định phải nghiêm túc dạy mới được.”
Hắn xoa tay có chút mỏi nhừ, có trời mới biết hắn mất bao lâu mới viết ra chữ xấu như vậy.
Ngụy Chiêu mở cuốn sách dạy thư pháp ra, nói: “Bệ hạ viết nét ngang này chưa đủ thẳng, nét ngang phải thẳng mới đẹp. Hay là bệ hạ luyện tập một chút để viết nét ngang cho thẳng?”
Cậu không cầm bút lên, chỉ dùng lời giảng dạy.
Cậu đã được cấp trên nhắc nhở rất nhiều lần, ngàn vạn lần không thể để lại chữ viết. Dù gì Ngụy Chiêu thật sự cũng là xuất thân Trạng Nguyên, hoàng đế khẳng định là có chữ viết của hắn nếu so sánh chắc chắn sẽ bị lộ.Ngay cả những tấu chương gần nhất cũng là buộc Ngụy Tập Thanh bắt chước nét chữ của con trai mà viết, để tránh sơ hở.
Triệu Hoài Tễ cũng không yêu cầu làm mẫu, cầm bút lên viết một nét ngang trên giấy: “Như vậy có được không?”
Ngụy Chiêu nhìn nét ngang đó viết cực kỳ cong, không nhịn được lắc đầu: “Không được.”
Triệu Hoài Tễ lại viết thêm vài nét ngang: “Thế này thì sao?”
“Bệ hạ viết quá cong, như vậy không ổn,” Ngụy Chiêu nói, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, liền duỗi tay nắm lấy tay Triệu Hoài Tễ, cầm tay đó vẽ một nét ngang trên giấy.
【Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ! Điểm tích lũy nằm vùng tăng thêm một! Truyền quốc ngọc tỷ đang ở Thủy Tiên Lâu thành Lâm Nguyệt!】
【Đó là địa phương nào?】
【Một cái…… Thanh lâu.】
【Vì sao Truyền quốc ngọc tỷ lại ở thanh lâu?】
【Truyền quốc ngọc tỷ ban đầu ở trong tay Đại hoàng tử. Khi hắn bị hại, một thuộc hạ đã lấy ngọc tỷ mang ra cung và giấu đi. Người đó đã giấu nó ở thanh lâu, vì cảm thấy nơi này không có ai nghĩ tới.】
【Xác thật, không dễ dàng nghĩ đến. Cụ thể ngọc tỷ ở vị trí nào của Thủy Tiên Lâu?】
【Thật đáng tiếc, bổn hệ thống cũng không có số liệu cụ thể.】
Ngụy Chiêu và Triệu Hoài Tễ đều đang nghe hệ thống đối thoại, chờ đến khi tiếng của hệ thống biến mất, họ mới nhận ra tay hai người vẫn còn nắm lấy nhau, chưa buông ra.
Ngụy Chiêu vội vàng buông tay, lùi lại một bước: “Bệ hạ, cứ… viết như vậy đi.”
Triệu Hoài Tễ nhìn vào chữ trên giấy, nét ngang đó quả nhiên viết khá thẳng.
【Đinh! Nhiệm vụ mới!
Mục tiêu nhiệm vụ: Được hoàng đế khen ngợi!
Phần thưởng nhiệm vụ: Năng lực hồi phục thêm 50 điểm!】
【Năng lực hồi phục là cái gì?】
【Chính là giúp ngươi sau khi bị thương hồi phục nhanh hơn đấy! Có phải rất chu đáo không?】
【Vì cái gì mà những nhiệm vụ này luôn liên quan đến hoàng đế?】
【Ngươi đang làm nhiệm vụ nằm vùng, đối tượng còn không phải là hoàng đế sao?】
【Còn có đại thần.】
【A… Xin ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ được hoàng đế khen ngợi! Nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ liên quan đến đại thần!】
Triệu Hoài Tễ thản nhiên buông bút, mục đích đã đạt được, hắn tất nhiên không cần nói thêm gì với Ngụy Chiêu.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Trẫm còn có việc, hôm nay đến đây thôi.”
Ngụy Chiêu không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, cậu ngẩn người một chút, hỏi: “Bệ hạ, thần dạy như vậy được không?”
Cậu hỏi như vậy, hoàng đế hơn phân nửa sẽ đáp “Được,” như vậy sẽ có thể trở thành “Khen ngợi,” hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Hoài Tễ cười nhẹ, hỏi lại, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngụy Chiêu trong mắt thoáng hiện lên một tia ảm đạm, cũng không biết nói gì thêm, chỉ nói: “Thần cáo lui.”
【Đổi nhiệm vụ đi!】
【Trước mắt không có, nhưng có thể nhận nhiệm vụ khác cũng được nha!】
【Vậy tính sau, nên trở về đổi thuốc.】
【Ký chủ vết thương còn đau không? Bổn hệ thống lễ phép hỏi một chút.】
【Khi ở trong xe ngựa, vẫn luôn đọc sách, không cẩn thận cọ vào miệng vết thương, khả năng có chút chảy máu.】
【Bổn hệ thống hỏi chính là: Có đau hay không? Cái đáp án này của ngươi căn bản chính là hỏi một đằng trả lời một nẻo!】
【Quen rồi.】
【Bổn hệ thống hỏi chính là: Có đau hay không? Cái đáp án này của ngươi căn bản chính là hỏi một đằng trả lời một nẻo!】
【Đau.】
Ngụy Chiêu lui đến cửa, đang muốn xoay người, Triệu Hoài Tễ bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi…… Quyển sách này không tồi, trẫm thích.”
Ngụy Chiêu ngẩn ra, gật gật đầu, rồi lui ra ngoài.
【Nhiệm vụ hoàn thành! Chúc mừng ký chủ đạt được 50 điểm năng lực hồi phục!】
【Đã đạt được một chút điểm tích lũy nằm vùng! Trước mắt đạt được 5 điểm tích lũy nằm vùng! Chúc mừng ký chủ thăng thêm một bậc nằm vùng! Cửa hàng hệ thống đã mở ra.】
Ngụy Chiêu chỉ cảm thấy vết thương của chính mình vốn dĩ vẫn luôn đau đột nhiên liền không thấy đau nữa.
【Cửa hàng hệ thống là cái gì?】
【Có thể mua sắm đạo cụ nha!】
【Trước mắt có một bậc, khi mua sắm đạo cụ chỉ có đèn pin. Tiêu hao một điểm tích lũy để mua một chiếc đèn pin, có thể sử dụng liên tục trong khoảng ba ngày.】
Ngụy Chiêu nghe không hiểu, nhưng khó tránh khỏi tâm lý tò mò.
【Mua sắm đèn pin!】
【Tiêu hao một điểm tích phân! Đạt được một chiếc đèn pin! Hiện tại còn lại 4 điểm tích phân!】
Ngụy Chiêu tay trống rỗng bỗng xuất hiện một đồ vật giống cây gậy ngắn.
【Này là cái gì? Dùng như thế nào?】
【Mặt trên có một cái nút, bấm vào sẽ sáng lên. Nhưng không có pin dự phòng nhé! Hiện tại cũng chưa thể mua pin, ngươi tốt nhất là nên tích điểm.】
Ngụy Chiêu liền làm theo lời hệ thống, bấm nút đó về phía trước một chút.
Đèn pin lập tức phát ra ánh sáng trắng chói mắt, cậu hoảng sợ, suýt chút nữa buông tay làm rơi xuống đất. Khi phản ứng lại, cậu mới phát hiện đây là một thứ tốt, có thể so với ngọn nến để chiếu sáng thì hữu dụng hơn nhiều, ánh sáng mạnh, không sợ gió, lại nhỏ gọn, dễ mang theo.
Trở về Ngụy phủ, Ngụy Chiêu liếc mắt một cái đã thấy Ngụy Nhiêu đang vẫy tay về phía cậu.
“Anh, nương hôm nay cũng hầm canh gà cho anh đấy!” Ngụy Nhiêu vừa từ phòng bếp đi ra, “Vừa mới hầm xong, mau tranh thủ uống lúc còn nóng đi!”
Ngụy phu nhân từ trong phòng đi ra, cười nói: “Thời gian vừa đúng, mau uống đi, tốt cho cơ thể. Buổi sáng mẹ đi chợ mua gà mái già, rất bổ dưỡng.”
“Cảm ơn…… Mẫu thân.” Ngụy Chiêu có chút không được tự nhiên mà nói.
“Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn cái gì?” Ngụy phu nhân cười xua xua tay, “Người một nhà, không cần nói lời cảm ơn.”
Cẩm Nhi mang canh gà vào phòng Ngụy Chiêu, liếc mắt nhìn Ngụy Chiêu một cái, rồi lại nhìn về phía Ngụy Nhiêu, hai người nhìn nhau cười.
Ngụy Chiêu không nói gì thêm, về phòng ngoan ngoãn uống hết canh gà.
Buổi tối cảm thấy miệng vết thương có chút ngứa, Ngụy Chiêu cào vài cái, lại chảy máu.
Bên ngoài nghe thấy Ngụy phu nhân gân cổ mắng: “Ngụy Nhiêu, con đứng lại đó cho nương! Ai bảo con lén để nhân sâm vào canh gà cho anh con ăn? Anh con không phải là thân thể yếu ớt, mà là bị thương! Uống canh nhân sâm lại không tốt cho miệng vết thương, con không biết sao?”
Ngụy Nhiêu mang theo giọng nức nở, “Thực xin lỗi, con… con chỉ là muốn đem những thứ tốt nhất cho anh ăn. Cái đó quý giá, con đều không nỡ ăn.”
Ngụy Chiêu đẩy cửa ra, đi qua ngăn giữa Ngụy phu nhân và Ngụy Nhiêu, “Mẫu thân đừng tức giận, miệng vết thương của con đã tốt lên rồi, không ảnh hưởng gì.”
Ngụy phu nhân trừng mắt, chỉ vào Ngụy Chiêu, “Con cũng thật là, bên trong có để nhân sâm, hương vị đậm như thế con không nhận ra sao? Sao không nói gì?”
Ngụy Chiêu cúi đầu nói: “Con chưa từng uống qua... con không nhận ra, xin lỗi.”
Ngón tay Ngụy phu nhân hơi khựng lại, lặng lẽ buông xuống, rồi nói: “Ta sẽ bảo người nấu chút thuốc tốt cho vết thương, lát nữa mang qua, con nhớ uống.”
Ngụy Chiêu thấp giọng nói: “Không cần đâu... như vậy phiền lắm, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Ngụy phu nhân xụ mặt, “Cái gì mà vết thương nhỏ? Vết thương nhỏ cũng phải trị cho đàng hoàng, ta nói con có nghe không?”
“……”
“Vâng.”
Ngụy Nhiêu nước mắt lưng tròng, nắm lấy góc áo của Ngụy Chiêu: “Anh, thật xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ không tự ý nữa. Để em giúp anh bôi thuốc được không?”
Sắc mặt Ngụy phu nhân khẽ thay đổi, kéo tay Ngụy Nhiêu: “Bôi cái gì mà bôi? Con đã là đại cô nương, phải biết giữ ý tứ, tránh người khác hiểu lầm, biết không?”
“Nhưng anh ấy là anh ruột của con mà...”
“Anh ruột cũng phải biết tránh, con đã mười hai tuổi rồi, vẫn còn nghĩ mình là trẻ con sao?”
“Biết rồi……”
Một lát sau, Ngụy Tập Thanh tự tay mang thuốc đến phòng Ngụy Chiêu, đóng cửa lại và giúp cậu bôi thuốc.
Ngụy Chiêu trầm mặc hồi lâu, nói: “Các ngươi không cần như vậy, ta không biết Ngụy Chiêu bị nhốt ở nơi nào."
Ngụy Tập Thanh gật đầu: “Ta biết rồi.”
Ông đậy nắp bình thuốc lại cẩn thận, đặt lên bàn, “Nhớ uống thuốc.”
Liền rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Ngụy Chiêu tỉnh dậy, sờ vào miệng vết thương, thấy đã kết vảy, hơi ngứa một chút, nhìn chung là khôi phục khá tốt. Quả nhiên, 50 điểm hồi phục này rất hiệu quả.
Cậu lại lấy lý do miệng vết thương tái phát, viết thư gửi hoàng đế xin phép nghỉ phép ba ngày.
Cậu muốn đi một chuyến đến Lâm Nguyệt thành, tìm truyền quốc ngọc tỷ.