Ba năm trước. Tôi được chọn làm thành viên dự khuyết của MDG. Ngay trong ngày được thả ra khỏi cái lồng sắt kia, nơi những kẻ bị coi như rác rưởi ở dưới đáy của xã hội bị giam giữ, chúng tôi đã cùng nhau uống rất nhiều.

Tôi, Raven, và Herring. Đây là lần đầu tiên ba chúng tôi gặp mặt, và trong ba năm sau đó, chúng tôi trải qua quá trình giáo dục và huấn luyện—thực chất là những bài huấn luyện khắc nghiệt để biến những tử tù từ trong lồng giam—trở thành những con chó trung thành nhất.

"Cô sao lại bị gọi là 4567, nghe khó chịu thật."

"Tùy tiện đặt thôi."

"Ở đây có thuốc để cắn không?"

"...Cút đi mà tìm."

Raven là người đầu tiên uống đến say mèm, nói nhảm không ngừng, còn Herring uống hai ly xong nói phải về nhà xem con rồi rời đi.

Tôi mặc kệ cô ta, chỉ lo xem điện thoại. Trong tù không có cơ hội như thế này—tiêu đề bài viết là "Thông tin tiếp theo là về sự cố phát nổ tại phòng thí nghiệm nào đó".

Nhìn vào màn hình, từng khuôn mặt quen thuộc trên đó biến thành ảnh đen trắng, mỗi khi tôi chìm đắm vào đó, tôi đều quên mất mình là ai.

Raven đột nhiên dựa vào, kéo tôi về hiện thực. Cô ả đã uống đến mức không còn biết trời trăng gì nữa, ngón tay lung tung móc vào chiếc vòng cổ trên cổ, miệng lẩm bẩm kêu khó chịu. Nhưng chiếc vòng cổ càng cố gắng gỡ ra thì nó càng siết chặt, và cô ta là kiểu càng bị trói buộc, lại càng muốn thoát ly.

Cho đến khi cô ta dựa vào vai tôi vì bị siết đến mức sắp không thở nổi, giống như một kẻ điên đang lên cơn trong quán rượu.

Những ánh mắt chú ý và lời bàn tán càng lúc càng nhiều, tôi không thể không quản cô ả.

Tôi đặt điện thoại xuống, một tay vén tóc cô ta ra phía sau, tay kia ngăn không cho cô ta tiếp tục kéo chiếc vòng cổ. Những người khách khác tưởng cô ả là một bệnh nhân tâm thần và cho rằng tôi đang ngược đãi cô ta.

"Tình huống gì đây...?"

"Đánh nhau à?"

"Cái tên bất lương kia trông thật đáng sợ..."

Khoảng vài phút sau, cô ta cuối cùng cũng ngừng giãy giụa và thở hổn hển.

"Ha... Ha... Ha... Thật sảng khoái."

Thật ghê tởm.

Nếu tiếp tục ở lại quán rượu, chúng tôi có lẽ sẽ bị đuổi ra ngoài, tôi không muốn gây rắc rối thêm. Vì vậy, sau khi để lại một ít tiền lẻ trên bàn, tôi lôi cô ta ra ngoài.

Đi qua một con đường lớn và hai con hẻm nhỏ, cuối cùng tôi ném cô ả xuống trước một cái cống. Tôi dùng chân đạp lên đầu ả và nhấn xuống, bắt ả dùng nước bẩn trong cống để rửa mặt mình, bởi vì tôi cảm thấy nước trong cống còn sạch hơn cơ thể đầy nước bọt và bãi nôn mửa của cô ta.

"Xin cô hãy dừng tay lại, cô ấy trông có vẻ rất đau đớn."

Một nữ sinh xuất hiện sau lưng tôi, khi tôi đang định buông tha cho Raven, thì cô bé ấy ngăn cản. Đêm khuya, trong một con hẻm nhỏ, tôi đứng đó, chân đạp lên người khác, còn cô bé thì bình tĩnh đứng kia, không hề nhúc nhích.

Học sinh trung học à ?

Trên người là bộ đồng phục màu xanh lơ, mái tóc ngắn màu trà, trông có vẻ là một học sinh xuất sắc. Cuộc sống học đường hoàn toàn xa lạ với tôi.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá tuỳ tiện, khiến cô bé ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Dù tôi không có ý định làm gì cô bé, nhưng tôi quyết định dạy dỗ một chút cho cô gái nhỏ quá tin tưởng vào con người này.

"Nói như vậy, em muốn thay thế cô ta sao?"

Thông thường, khi đối mặt với một tên bất lương mình đầy hình xăm, tóc vàng, người khác đều sẽ né vội, nhưng cô gái nhỏ này lại không hề dao động, cứ thẳng thắn đối diện với tôi, trong mắt không hề có một tia sợ hãi.

"Tôi đã báo cảnh sát rồi, chị nên đi nhanh đi."

Hóa ra cô bé không phải là kiểu ngu ngốc không màng đến an nguy của mình khi làm việc nghĩa. Còn biết báo cảnh sát trước khi hành động.

"Khụ...! Khụ!"

Raven dần tỉnh lại sau men say từ từ nhận ra mình vừa bị đối xử như thế nào. Có lẽ dòng máu của một quân nhân thức tỉnh, cảm thấy mình không đáng chịu sự sỉ nhục này, nên bò dậy từ đống nước bẩn và định đấm tôi một cú.

Tôi không thèm quay lại, khom lưng né tránh, rồi đá một cú vào bụng cô ta. Dù không uống rượu thì ả ta cũng không phải đối thủ của tôi, huống hồ hiện tại cú đấm của ả mềm nhũn như bông.

Đột nhiên, cả hai chiếc vòng cổ Terminal đều phát ra tiếng cảnh báo ong ong, càng siết chặt hơn sau khi tôi đạp cô ta một cú. Tôi không có thời gian để tìm hiểu xem cơ chế hoạt động của cái thứ rác rưởi này có bao nhiêu vô lý, chỉ biết rằng dưới tác động của việc bị siết cổ, cơ thể tôi dần mất sức.

"Chị bị sao vậy...?!"

"...Đừng chạm vào tôi!"

Cô nữ sinh cao trung không hiểu chuyện gì, định đưa tay đỡ tôi. Tôi vô thức vung tay hất cô bé ra, nhưng vì mất kiểm soát, tôi dùng sức quá mạnh, khiến cô bé loạng choạng và ngã xuống đất.

Tôi không cố ý đẩy em ấy, mà bởi vì cảnh báo vang lên, đồng nghĩa với việc dòng điện sẽ sớm được kích hoạt. Gần như ngay lập tức, cả tôi và Raven đều bị giật điện, ngã lăn ra đất, run rẩy, tim như bị bóp nghẹt.

Tôi ghét cảm giác bị giật điện, dù nó không gây hại nghiêm trọng cho cơ thể, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nó khiến con người cảm nhận được cái chết cận kề. Đây cũng là lý do chính tôi không muốn đối đầu với Raven.

"...Mẹ kiếp, cô tốt nhất là sau này tránh xa tôi ra."

Tôi ngồi dậy, lắc đầu cho tỉnh táo, còn Raven thì vẫn quỳ rạp dưới đất và cười điên dại.

"Ha... Mẹ nó, đau chết đi được."

"...Chị có ổn không, có đau lắm không?"

Cô gái kia đỡ tôi dậy, tôi cảm thấy toàn thân vô lực, liền dựa toàn bộ cánh tay lên vai cô ấy. Thật kỳ lạ, em ấy chỉ hỏi tôi có đau không, dù vừa chứng kiến một người không quen biết gì bị giật điện bởi một chiếc vòng cổ.

Tiếng cảnh báo từ vòng cổ vừa được giải trừ, thì một tiếng chuông báo động khác lại vang lên.

Trong tầm mắt mơ hồ, tôi chỉ có thể thấy những bóng người đang lao tới, ánh đèn đỏ chớp nháy. Sau khi nói vài câu với cô gái kia, họ lập tức khống chế tôi.

Ngày đầu tiên ra khỏi ngục giam, tôi lại bị đưa trở lại đó.

Còn nhờ chiếc vòng cổ như cái ID chứng minh danh phận này —"MDG-4567 Terminal."

Khi nhìn thấy thứ này, một đồn cảnh sát nhỏ cũng không biết phải xử lý thế nào với những kẻ tử tù được phép đi lại tự do như chúng tôi, nên họ chỉ làm vài thủ tục ghi chép rồi thả ra.

Dù gì thì có chiếc vòng cổ này, chúng tôi cũng không thể làm được gì. Dù sao sớm muộn gì cũng bị tử hình.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Raven vẫn lải nhải chửi rủa tôi, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với việc bị giam lại—điều này, chúng tôi đều hiểu rõ.

Người báo án dường như mất nhiều thời gian hơn chúng tôi, nên tôi đã bảo Raven đi trước, rồi dựa vào hàng rào ven đường để chờ đợi. Mỗi khi có chút rảnh rỗi, tôi lại muốn hút thuốc—đây đã trở thành một thói quen.

Khí lạnh ban đêm bọc trong màn sương ẩm ướt, hoặc có lẽ là vì không có tiếng Raven ríu rít bên tai, khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Nếu mỗi ngày sau khi ra khỏi ngục đều là những ngày ăn không ngồi rồi như thế này, có thời gian để phát ngốc, thì có lẽ tôi sẽ còn cảm thấy có chút mong đợi đối với cuộc sống này.

Dẫm tắt điếu thuốc thứ ba, cô gái nhỏ kia mới từ trong đồn cảnh sát bước ra. Vừa châm điếu thứ tư, tôi đã nhanh chóng dập tắt, vì tôi nghĩ rằng nữ sinh thường không thích mùi thuốc lá.

Cô bé thấy tôi đứng chờ ngoài cửa, hơi sững lại một chút, sau đó tiến đến trước mặt tôi.

"Không lãng phí sao?"

"Không tới mức vậy."

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi mới có cơ hội xa xỉ như vậy.

"Nhà em có gần đây không?"

"Không xa."

"Cũng khá muộn rồi, để tôi đưa em về."

Đêm khuya rạng sáng, đường phố tối tăm và lạnh lẽo, thậm chí tàu điện ngầm cũng đã ngừng hoạt động. Rõ ràng em ấy vừa báo cảnh sát để bắt tôi đi, nhưng giờ lại chấp nhận đề nghị đưa về của tôi, thật là kỳ lạ.

Mái tóc ngắn màu trà của cô gái nhỏ khẽ phất qua, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng. Trong bộ đồng phục chỉnh tề giữa đêm khuya, em ấy mang lại cảm giác trưởng thành không hợp với tuổi.

Em ấy im lặng đi bên cạnh tôi, điều này khiến tôi không khỏi nghĩ về cuộc đời mình. Nếu tôi không chọn con đường này khi bằng tuổi cô bé, có lẽ tôi cũng sẽ mặc đồng phục và sống một cuộc sống bình thường như em ấy chăng.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm ba cao trung." (Lớp 12)

"Năm ba cao trung" là bao tuổi cơ ? Tôi không có khái niệm về chuyện này.

"Chị thì sao?"

"24 hay 25 gì đó? Tôi không nhớ rõ lắm."

Cuối cùng, khuôn mặt bình tĩnh của em ấy cũng xuất hiện một chút gợn sóng, dường như không ngờ tôi lớn hơn em nhiều như vậy.

"Trên cổ chị... Thôi, không có gì."

Cuộc trò chuyện nhỏ lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Em ấy không hỏi tôi tại sao lại đeo vòng cổ, cũng không hỏi tại sao ta lại bị điện giật. Có lẽ em cũng nhận ra rằng không nên lấn quá sâu vào vũng nước đục này, hoặc có lẽ là cảm thấy điều đó không liên quan đến mình.

Tôi không rõ cô bé đang nghĩ gì, nhưng ít nhất tôi thấy có chút may mắn vì em không tiếp tục hỏi.

Cả đoạn đường không nói gì, từ con phố vắng lặng và đáng lo ngại, chúng ta bước vào khu dân cư mới, nơi cuối cùng cũng có bóng dáng của con người.

"Em họ Agasa à?"

"...Tôi chỉ đang ở nhờ tại đây thôi."

Cô gái nhỏ đứng trước cổng nhà, mặt đối diện tôi, lúng túng xoắn tóc, đôi mi dài khẽ chớp như muốn quyến rũ người khác. Ánh sáng từ trong nhà lọt ra khiên tôi nhận ra rằng em ấy thật sự rất xinh đẹp.

"Cảm ơn chị đã đưa tôi về."

"Không có gì... Thực sự xin lỗi vì đã làm em sợ."

Em im lặng, coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Khi tôi sắp rời đi, em ấy bỗng níu lại tay áo hỏi tên tôi là gì.

Tên sao? Tôi nhớ lại câu nói của Raven, "Nghe thật khó chịu," và quyết định không nói ra cái tên khó hiểu đó.

"Hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại, bé nữ sinh cao trung."

Nói xong, tôi rút tay áo ra khỏi tay em, vỗ nhẹ lên đầu , rồi quay người rời đi.

Đó là ngày đầu tiên tôi rời khỏi ngục giam, và cũng là lần đầu tiên tôi gặp Miyano Shiho.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play