Trong tháng đầu tiên sau khi thành lập, MDG đã thành công bắt giữ hai tên tội phạm trộm cướp, phá được một vụ cướp ngân hàng và một vụ giết người.
Đây là những thành tích mà cả một khóa điều tra cũng không đạt được. Thay vì nói rằng MDG có năng lực mạnh, có thể nói rằng khu vực Beika thực sự là mảnh đất màu mỡ cho tội phạm. Chưa kể đến những vụ án chưa bị phát hiện vẫn còn rất nhiêu.
Trụ sở hoặc nói là văn phòng hoạt động của nhóm tử tù không nằm tại Sở Cảnh sát Đô thị, mà là ở tầng thượng của một tòa nhà văn phòng ít được chú ý. Các thành viên của đội sống trong một căn hộ chung cư cách trụ sở chưa đến 500 mét vuông, coi là ký túc xá.
Tổ trưởng Kudo Shinichi nêu gương cho các tổ viên, có nhà nhưng không về, phải ở lại bằng được ký túc xá cùng họ, nghe nói là vì sợ trong trường hợp có tình huống khẩn cấp đột xuất, đám tội phạm này có thể gây rối.
Đêm khuya.
Shinichi đẩy cửa vào và thấy 4567 đang cười tủm tỉm đứng ở cửa, tay lắc lư một chiếc túi lớn đựng mấy lon bia và đồ ăn vặt. Anh chỉ biết bất lực mà cười cười.
"Vào đi..."
"Làm phiền rồi."
Mặt cô đỏ bừng, mùi rượu tỏa ra từ người, rõ ràng là đã uống trước khi đến. Miệng cô lẩm bẩm hát, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Không chút khách khí, cô ngồi xuống trước bàn trà, rút từ trong túi ra một lon bia, mở nắp rồi nhét vào tay Shinichi.
Anh cầm lấy và uống một ngụm, vẫn còn lạnh.
"Viết kiểm điểm xong chưa?"
Cô nheo mắt tỏ vẻ bất mãn, tay tiếp tục mở lon bia khác, sau đó uống một hơi dài.
"... Ha! Kiểm điểm cái gì?"
Shinichi đặt mạnh lon bia xuống bàn, ngồi đối diện cô, mặt nghiêm túc.
"Cô không thể cứ tiếp tục làm theo ý mình và bỏ qua mệnh lệnh như vậy."
"Dù sao cậu cũng không dùng cái này."
4567 gõ gõ vào chiếc vòng cổ mà mình đang đeo, rồi nâng lon bia lên chạm vào lon của anh.
"......"
Anh xoa trán, trên đời này có lẽ chỉ có Kudo Shinichi mới đi giảng đạo lý cho một tử tù.
"Cứ hành động tự tiện như vậy thì người dễ gặp nguy hiểm nhất là cô đấy.
Trong suốt một tháng kể từ khi nhậm chức tổ trưởng của MDG, Kudo Shinichi chưa một lần sử dụng công năng của chiếc vòng cổ giám sát Terminal—thứ mang tính kiểm soát—thậm chí ngay cả khi họ tự ý vi phạm quy định, anh cũng không sử dụng quyền hạn để trừng phạt.
Việc không hề kiềm chế những tên tử tội đi lại tự do ngoài nhà giam như vậy liệu có thật sự tốt? Ngay cả chính anh cũng không rõ ràng, chỉ là anh không thể làm được.
"Tôi có lời khuyên cho cậu, tổ trưởng Kudo."
4567 chống cằm, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh mà không nhịn được cười. Khi gọi anh là tổ trưởng, giọng nói của cô đầy vẻ giễu cợt.
"Chúng tôi là tội phạm, không phải cảnh sát."
Sau một tháng sống chung, Shinichi hiểu rõ rằng dù 4567 và Herring có thể coi thường mệnh lệnh, nhưng ít nhất họ cũng không hành động bừa bãi. Vấn đề nằm ở Raven, kẻ có tâm lý biến thái lấy giết người làm niềm vui, thực sự là một quả bom hẹn giờ; một khi được phép, cô ả đó nhất định sẽ giết cho đến khi thỏa mãn.
Nhưng dù vậy, cũng không nên đối xử với họ như vậy.
"Chỉ cần là con người, đều giống nhau."
4567 vò nát vỏ lon nhôm trong tay, phát ra tiếng cười khẩy. Có lẽ đó là một trong những lý do mà cấp trên đã chọn anh làm tổ trưởng thực tập cho nhóm này.
Rồi cô chuyển chủ đề.
"Dù sao tôi cũng không viết kiểm điểm."
Shinichi thở dài một cách nặng nề. Nếu không dùng hình phạt thể xác, làm sao có thể thuần phục được nhóm người không thể kiểm soát này? Cuối cùng, anh cũng mặc kệ mọi thứ, nâng lon bia lên uống một ngụm lớn.
"Trông ngầu đấy, tổ trưởng Kudo~"
Cô cười tủm tỉm, nhét một miếng cá khô vào miệng anh, đầy sự trêu chọc.
Shinichi cũng không chịu thua, bốc một nắm cá khô lớn rồi nhét vào miệng cô, khiến cô suýt trật khớp cằm, cố gắng vùng vẫy.
"A... này...!"
Sau ba vòng rượu, Shinichi hoàn toàn không thể uống nổi nữa, gục xuống bàn, thần trí mơ hồ, miệng lẩm bẩm "Không uống nữa", thỉnh thoảng còn nhíu mày.
"Nghe nói trước đây cậu là thám tử?"
"...Đúng vậy..."
"Vậy tại sao không tiếp tục làm?"
"......"
Trên đời này chỉ những người hoàn toàn vô tội mới có quyền xét xử người khác. Đó là lý do vì sao Kudo Shinichi có thể trở thành người phán xét.
"Tổ trưởng Kudo...?"
4567 thử gọi anh, nhưng không có phản ứng.
"Lại ngủ rồi..."
Tửu lượng của anh thật sự rất kém, bia thì có thể uống một lon, nhưng nếu là rượu trắng thì chỉ cần một ly là gục. Mỗi lần kết thúc vụ án, 4567 đều đến tìm anh uống chút gì đó để chúc mừng, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng việc anh ngủ quên mất.
Ít nhất, cô muốn giữ lượng rượu ở mức vừa đủ để anh không ngủ ngay, để có thể nói chuyện với anh.
Cô thở dài, kéo tấm thảm phủ lên lưng anh.
"Ngủ ngon, Kudo Shinichi."
...
"Ngày 19 tháng 4
Xuất phát từ cảng Yokohama
Trên con thuyền Dante(?)
*tui để bừa đấy
Ta sẽ lấy đi Ngôi Sao Đen thật sự."
Lần này, Siêu đạo chích Kid không hề dùng lời lẽ bí hiểm để báo trước, mà công khai ghi rõ cả thời gian lẫn địa điểm trên lá thư gửi đến Sở Cảnh sát Đô thị, sau đó được chuyển giao đến tổng bộ MDG.
4567 hôm nay đến muộn, Kudo Shinichi chỉ nhíu mày nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục chăm chăm vào bức thư báo trước của Siêu đạo chích Kid.
Sato Miwako đã giao đấu với Kid gần mười năm, và sau khi chuyển đến MDG, đây là lần đầu tiên hắn phát thư báo trước rõ ràng từ thời gian đến địa điểm như thế này.
"Có vẻ như cấp trên đặt rất nhiều kỳ vọng vào chúng ta. Lần này, nhất định phải bắt được tên trộm kia."
"Rốt cuộc cũng chỉ trong một tháng mà phá được bốn vụ án..."
Shinichi chống cằm suy nghĩ, nói xong thì cố nén sự không khỏe trong người mà hít sâu một hơi.
4567 vừa vào văn phòng đã nằm lịm trên ghế, sau đó kéo kéo góc áo của Sato.
"Chị thay tôi trực bên ngoài hôm nay được không, Thanh tra Sato.... Ọe."
"Đương nhiên không thành vấn đề..."
Nói xong cô nôn khan một tiếng. Sato chớp chớp mắt, nhận ra rằng không chỉ 4567 mà ngay cả Kudo cũng có vẻ uể oải.
"...Hai người bị sao vậy?"
Herring thành thạo lấy một chiếc khăn ướt ấm đặt lên mắt 4567, sau đó đưa cho Shinichi một cốc nước.
"Không cần nhìn cũng biết, say rượu."
"...Cảm ơn."
Shinichi nhận lấy, mặc dù rất khát nhưng nhìn cốc nước trước mặt khiến anh chỉ muốn nôn ra.
Tsuruta Eiro hay Error xuất phát từ cách phát âm giống nhau, nên mọi người đều gọi nàng như vậy. Nàng gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên. Khi còn thuộc tổ An ninh mạng của Sở Cảnh sát Đô thị, hiệu suất làm việc của nàng rất cao.
"Ngày 19 tháng 4 ở cảng Yokohama, không có con thuyền nào tên là Dante."
Cuối cùng, Shinichi đặt cốc xuống và quay lại vấn đề chính.
"Nói cho cùng, đây vẫn chỉ là một trò đánh đố."
Error liếc nhìn tổ trưởng một cách dè dặt, có vẻ không thoải mái khi phá vỡ suy nghĩ của anh về vụ việc.
"À... Còn hai giờ nữa, chúng ta nên đi bắt Nakamura trước."
Công việc hàng ngày hôm nay của MDG không chỉ có việc truy bắt Siêu đạo chích Kid. Dựa theo điều tra của Kudo Shinichi, vào lúc 4 giờ chiều nay, Nakamura sẽ tiến hành vụ án giết người tiếp theo trong chuỗi án mạng liên hoàn do gã gây ra.
Dĩ nhiên, anh không quên điều này, nhưng không ngờ tổ đội nhỏ vừa thành lập được một tháng đã bận tối mắt tối mũi, hơn nữa còn bị lôi kéo uống suốt đêm qua, khiến anh say rượu và có phần bực bội.
"4567, cô cũng đi cùng."
Đầu cô tựa vào ghế vẫn không nhúc nhích, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng cô ngắc ngoải rồi.
Shinichi cố gắng kiềm chế cơn giận, một lần nữa cảnh cáo người đã chuốc rượu bản thân tối qua.
"4, 5, 6, 7."
"Hà... Đã nói là không, không được rồi mà... Ọe."