Người bình thường có thể cho rằng tội ác giết người là điều đáng bị xử lý bằng hình phạt nặng nề nhất, bởi vì hành động này đã cướp đi quyền sống của một người. Nếu bạn giết người, điều đó có nghĩa là bạn đã tự kết thúc cuộc sống của mình, và có thể đã chết rồi.
Tước đoạt mạng sống của người khác là tước đi cơ hội hạnh phúc của họ.
"Tao nói giơ tay lên, chúng mày không hiểu tiếng người à?!"
Cướp ngân hàng, hiện nay là một trong những cách phạm tội ngu ngốc nhất, vì với hệ thống bảo an ngày một hoàn thiện như hiện tại, khả năng trốn thoát gần như bằng không.
Nếu bạn giết người, có lẽ mọi người còn có thể vì ngại phiền phức mà bỏ qua, nhưng nếu liên quan đến tiền, họ sẽ không nhường nhịn ai.
"Nghi phạm có tổng cộng bốn người, ba người cầm súng, không có thông tin gì thêm, tên họ không rõ." Mọi người ngồi xuống, ôm đầu, còn 4567 gần như dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, chậm rãi giơ tay lên trên đầu, đứng đó như một kẻ điên không sợ chết.
"Khuyên đằng đó nhanh chóng buông vũ khí và đầu hàng."
Tên trộm đương nhiên là bị chọc giận, bước vài bước lớn đến trước mặt cô, trong lúc đó còn bị vướng bởi chiếc túi đen dùng để dựng súng, chĩa súng vào trán cô.
"Con đàn bà này... Đừng nghĩ rằng tao không dám giết mày!"
Nhìn phát biết luôn là lần đầu tiên làm chuyện này. 4567 thở dài, bỏ tay vào túi.
"Ngon thì thử xem."
"Mày dám thách tao à!"
Gã căng thẳng đến mức mồ hôi đầy mặt, đôi mắt chăm chăm nhìn từng động tác của cô, trong tình huống căng thẳng này bất kỳ hành động tùy tiện nào cũng có thể bị coi là tín hiệu nguy hiểm.
"4567, làm theo lời hắn nói, chờ tiếp viện tới."
Giọng nói bình tĩnh của Kudo Shinichi qua tai nghe như một liều thuốc an thần mạnh, khiến người ta cảm thấy việc cướp ngân hàng chỉ là một việc tầm thường, không cần phải hoảng loạn.
"Được, được."
4567 đáp lại qua loa, không biết là trả lời tên tội phạm hay trả lời đồng đội.
"Cái kia..."
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, ôm chặt chiếc cặp công văn trong ngực, nơm nớp lo sợ đứng lên, nhưng chưa kịp đứng thẳng đã bị tên cướp chĩa súng vào.
"...Đừng có lộn xộn!"
"Tôi, xin hãy để tôi làm con tin thay thế, xin đừng làm hại người phụ nữ không có vũ khí này!!"
Một nhân viên công chức bình thường, khi đối mặt với tên cướp ngân hàng có súng, lại tình nguyện làm con tin. Nếu không phải con tin là 4567, có lẽ người ta sẽ cảm động trước hành động nghĩa hiệp này, nhưng cô chỉ cảm thấy ngu xuẩn.
"...Hả?! Đừng có tự ý quyết định lung tung! Ngồi xuống! Tay ôm đầu!"
Tên cướp ngân hàng nghiến chặt răng, trông như đã mất hết kiên nhẫn, có thể nổ súng bắn chết ai đó bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc, người đàn ông đầy lòng chính nghĩa kia vẫn không chịu từ bỏ.
"Xin, xin lỗi! Nhưng... Xin anh..."
"Bang!"
Một tiếng súng vang lên, khói thuốc súng tràn ngập, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Người đàn ông mặc vest xanh lơ run rẩy, cố gắng che lại cánh tay đang chảy máu không ngừng. Bộ vest xanh lơ của anh ta bị nhuộm thành màu xanh thẫm, anh ta ngã xuống đất sau khi trúng đạn, miệng không ngừng la hét điên cuồng.
"Tao đã nói rồi! Đừng... Đừng có làm bậy!"
Tên tội phạm trông như chưa từng dùng súng bắn người trước đó, may mắn là tay hắn run rẩy, không thực sự bắn trúng chỗ hiểm.
Việc có người bị thương sẽ tạo ra nhiều tình huống phức tạp khác, nhưng tiếp viện vẫn chưa đến. Hành động tùy tiện chỉ làm tăng thêm tổn thất, huống hồ đối phương cũng không ngăn cản ai.
"Hãy tiếp tục trấn an cảm xúc của tên tội phạm, không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Nếu cứ đợi đám cảnh sát chậm chạp kia tới, thì xác đã lạnh rồi.
"Ngài còn ổn chứ, thưa ngài ?"
"4567...! Cô đang làm cái gì vậy!"
"Im ngay...!"
Tên tội phạm lại hoảng hốt giơ súng chĩa vào cô, nhưng từ đầu hắn đã rơi vào thế yếu. Một kẻ gà mờ như vậy làm sao có thể thắng được một tên tử tù chuyên nghiệp.
4567 hành động nhanh chóng, một tay nắm chặt cổ tay của hắn và kéo về phía trước. Cả thân thể hắn chao đảo, mất trọng tâm và trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn bị khuỵu gối xuống khi cô dùng đầu gối đập vào bụng hắn.
"——!?"
Nghe thấy tiếng Kudo Shinichi đập mạnh tay xuống bàn thông qua tai nghe là cô biết rằng khi trở về sẽ phải viết kiểm điểm.
Hắn bị đẩy ra và ho sặc sụa, hoàn toàn mất quyền kiểm soát vũ khí trong tay. Cuối cùng hắn ngã đập mặt xuống sàn, cố gắng vươn tay để lấy lại súng nhưng mu bàn tay đã bị giẫm mạnh bởi gót giày.
"Ư a...! Thả, buông ra...!"
Những con tin tất nhiên sẽ không ngờ rằng tình huống này xảy ra, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía cô gái vừa hạ một tên cướp một cách nhẹ nhành. Còn 4567 tỏ vẻ như thể mình không biết gì hêt, đôi tay cô vẫn đút trong túi, trong khi chân chuyển xuống dẫm lên mắt cá chân của tên tội phạm đang nằm sấp ngửa mà nghiền đi nghiền lại.
Kudo Shinichi xoa trán, biết rằng bây giờ không phải là lúc để truy cứu việc cô không tuân theo mệnh lệnh.
"...Nhanh chóng sơ tán con tin ngay."
"Không còn kịp rồi."
"Đại ca!"
Cuối cùng, một tên đồng bọn sau khi cất xong số vàng bạc vừa vơ vét được từ kho liền lao ra và kinh hoàng khi thấy cảnh tượng này. Sau đó, một trong số bọn chúng nhanh chóng kéo một ông lão gần đó rồi siết chặt và chĩa súng vào đâu ông ta.
"...Lũ cớm?! Tránh ra ngay!"
"Cái gì mà cớm chứ, nghe phèn thế."
Cô ngồi xổm xuống, tay nắm lấy tóc của tên đại ca, tay kia chuẩn bị nhặt khẩu súng dưới đất thì đột nhiên dừng lại.
"À, 4567 xin phép được sử dụng súng."
Sau vài giây im lặng trong tai nghe, sau đó là tiếng thở dài đáp lại...
"...Chấp nhận."
Lúc này, cô mới nhanh chóng nhặt khẩu súng lên và đập thẳng vào trán tên đại ca. Cơn đau đột ngột trên vùng đầu khiến hắn tỉnh táo lại từ cơn hoảng loạn, nhưng dù cố gắng bẻ tay cô ra cũng không có tác dụng.
"Xin mời các vị buông súng, hai tay ôm đầu."
Cứ như vậy, tên tội phạm chĩa súng vào con tin, còn 4567 thì chĩa súng vào tên đại ca.
"Đại ca...! Mày thả đại ca của chúng tao ra trước! Nếu không, tao sẽ bắn chết lão già này!"
Tên đàn em siết chặt cánh tay quanh cổ con tin, khiến ông lão sợ hãi đến mức không thể phát ra tiếng.
"Tiếp viện đã đến, chuẩn bị trao đổi con tin và đánh úp bất ngờ."
"...Ai rảnh quản người nào chết cơ chứ."
Nghe thấy mệnh lệnh qua tai nghe, 4567 trợn mắt và lẩm bẩm. Sau đó, cô buông lỏng tay, ném tên đại ca xuống đất, rồi lập tức lao về phía trước nhanh như chớp.
Phía đối diện chưa kịp phản ứng, đã bị cô đấm thẳng vào mặt, và ngay lập tức ngất đi. Con tin trong tay hắn cũng ngã xuống đất theo.
Những tên đồng bọn còn lại chỉ có thể đứng ngây người, không kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra. 4567 không quan tâm đến ông lão, vì việc xử lý những tên đồng bọn còn đang ngơ ngác, mất bình tĩnh là điều đáng phải quan tâm hơn.
"Người... người đâu rồi?!"
"Ở đây nè."
Cô tóm lấy khuôn mặt của hắn, và trước khi hắn kịp nhận ra, đầu hắn đã bị đập vào tường, và sau đó lập tức mất đi ý thức.
"Đừng...! Đừng nhúc nhích!"
Tên cuối cùng đứng sau lưng cô, chĩa súng vào, đôi tay không ngừng run rẩy.
"Raven, xin phép sử dụng súng."
"...Từ chối! Đừng gây thêm rắc rối nữa!"
4567 quay đầu lại nhìn hắn, rồi tự giác giơ tay lên.
Lúc này, lực lượng tiếp viện giống như những cơn bão, đội quân vũ trang hùng hổ xông vào, phía trước là một hàng rào khiên kính chắn đạn, tiếp theo là mười mấy khẩu súng sẵn sàng.
"Hãy lập tức đầu hàng và buông bỏ vũ khí!!"
Không ai trong số những tên tội phạm đang bị vây vây bắt còn giữ được sự bình tĩnh.
"Tất cả tránh ra cho tao...!"
Hắn nghiến răng kéo cổ áo của 4567, định dùng cô làm lá chắn, trong khi cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có gì xảy ra.
"Ngu ngốc."
"...Cái?!"
Cô nắm lấy cổ tay hắn và đẩy khẩu súng hướng lên trần nhà. khiến hắn trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, ngón tay vô thức bóp cò, rồi "bang" một tiếng, một viên đạn bắn ra.
"4567!"
Không màng đến tiếng kêu hét từ tai nghe, cô khom lưng, dùng đầu gối đẩy mạnh vào phần hông của hắn đồng thời kéo tay xuống, tiện thể dẫm lên chân hắn một. Một cú quăng người qua vai đẹp mắt khiến hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi nháy mắt ngã nhào xuống đất và ngất đi.
"......"
Đội tiếp viện đến muộn vẫn chưa kịp làm gì thì bốn tên tội phạm đã bị hạ gục hoàn toàn.
Trước cửa ngân hàng, con đường đông nghẹt những người qua đường hiếu kỳ, cảnh sát, bác sĩ và lực lượng đặc nhiệm. 4567 bước ra ngoài, lười biếng vươn vai, cảm thấy đây chỉ là một vụ cướp bình thường, nhưng lại khiến mọi người hoảng loạn quá mức.
"Cảm ơn cô đã hỗ trợ, hiện tại hi vọng cô có thể theo chúng tôi về trụ sở để cung cấp lời khai."
Cô dừng bước, quay đầu lại gõ gõ vào chiếc vòng cổ mà mình đang đeo. Mọi người nhìn thấy cảnh đó đều sững sờ, nhận ra rằng đây là một tên tử tù được phép đi lại tự do.
"...... Vất vả."