Chương 2.1: Đi lên đỉnh cao

Lầu một người đến người đi, Lý Cầm Cầm còn cố ý lui ra phía sau vài bước, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, “Cậu hôm nay làm sao vậy, đây là bị ung th·ư dạ dày, lại không phải mất trí nhớ, sao ngay cả chuyện này mà cũng quên thế?”

Sợ lộ ra sơ hở, Diệp Y vội vàng thu hồi kinh ngạc, thở ngắn than dài nói: “Tớ chỉ đang suy nghĩ tớ bị bệnh nặng như vậy mà vị hôn phu còn không quan tâm, này chắc là do gia đình sắp đặt rồi.”

“Vốn dĩ chính là sắp đặt, cậu còn muốn trông chờ hai người thực sự có cái gì sao.”

Lý Cầm Cầm một bên từ trong túi xách cầm chìa khóa xe, một bên nhún nhún vai, “Dù cho các cậu thật sự có cái gì đó, cậu cũng sẽ bị người ta chơi thành cặn bã.”

Nhớ lại soái ca vừa mới gặp kia, Diệp Y có chút khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Tốt xấu cũng quen biết nhau, vậy sao cậu  không cùng người ta chào hỏi một chút?”

Dứt lời, Lý Cầm Cầm lại dùng vẻ mặt khác thường nhìn cô, còn tiến lên xem  trán, “Không phát sốt mà, sao người liền điên rồi thế?”

Diệp Y trừng mắt nhìn cô, cẩn thận đeo túi xách Hermes của mình rồi tiến về phía trước, cô vừa đi vừa cầm hàng hiệu cảm giác như đi đường còn mang theo gió.

“Haiz, tớ nói hôm nay có phải cậu bị cửa đụng vào đầu hay không, sao tàn nói chuyện vô nghĩa thế, cùng Phó Cẩn Sinh chào hỏi? Sao cậu nói được hay thế?” Lý Cầm Cầm không dám tin tưởng đi theo phía sau cô.

Diệp Y không để ý đến cô nữa, biết được tên rồi cô liền lên mạng tìm kiếm, nhưng tin tức lại ít ỏi đến đáng thương, theo lý thuyết có thể làm vị hôn phu của cô khẳng định phải rất có tiền mới đúng, ít nhiều gì trên mạng cũng sẽ có một chút tin tức, không nghĩ tới ngay cả một tin cô cũng không tìm ra được.

Nhìn thấy xe thể thao của Lý Cầm Cầm đều là một màu hồng nhạt, tâm Diệp Y lập tức bay theo xe thể thao, cuộc sống mà, chính là lên lên xuống xuống như vậy, ngày hôm qua còn phải ăn màn thầu cùng cải trắng, hôm nay liền ngồi trên xe thể thao đi dạo khắp nơi, cuộc sống như vậy cô thấy rất kích thích!

Tuy rằng vẫn chưa hỏi được tin tức hữu dụng về vị hôn phu kia, nhưng cô lại nói bóng nói gió một hồi nên đã hỏi được một ít manh mối mấu chốt, đến khi cô tìm kiếm về tập đoàn Nguyên Hoa , lập tức liền hiện ra một đống lớn.

Thân là lão đại của ngành bất động sản trong nước, tập đoàn Nguyên Hoa không chỉ sở hữu nhiều đất đai mà còn liên quan đến các lĩnh vực như siêu thị, đá quý, phim ảnh, sản phẩm điện tử và nhiều lĩnh vực khác, vừa nãy viện trưởng cũng đã nói đến Phó lão gia tử, là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Hoa, mà cháu của ông ấy vừa hay là vị hôn phu kia chính là tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Hoa - Phó Cẩn Sinh.

Vì sao hai người các cô đính hôn, hơn nữa lại giống như người xa lạ, vị hôn thê mắc bệnh n·an y cũng không quan tâm một chút, chuyện này Lý Cầm Cầm không nói, ngược lại nói một ít chuyện khác.

Giới hào môn nào cũng đều giống nhau, Phó lão gia tử cũng chả khác gì , thời điểm còn trẻ không biết đã có bao nhiêu người con riêng, trong nhà còn có thêm một đống người con nữa, có thể thấy được có bao nhiêu hỗn loạn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thừa kế như khối thịt mỡ, ba của Phó Cẩn Sinh cũng không xuất chúng gì, nhưng anh lại ở trong đám con cháu trổ hết tài năng, hai mươi ba tuổi liền tiếp nhận công ty từ Phó lão gia tử, gần như trở thành người thừa kế.

Một gia tộc lớn như vậy, những người khác sao có thể đồng ý, khẳng định là ai cũng muốn ra chiêu để kéo anh xuống, nhưng cố tình hết người này đến người kia đều rất thành thật, hiền lành khiến người khác giận sôi, Phó gia cũng không truyền ra bất kì bê bối nào, có thể thấy được vị hôn phu này có bao nhiêu thủ đoạn.

Nghe thế Diệp Y xem như đã rõ ràng phản ứng của Lý Cầm Cầm, người ta là lão đại, không thể trêu vào không thể trêu vào, còn về phần chào hỏi, sau này nhìn thấy tốt nhất nên đi đường vòng.

Buổi tối còn phải truyền nước biển, Diệp Y đi dạo không được bao lâu liền trở về bệnh viện, nhưng trước khi đi cô mua rất nhiều quần áo cùng túi xánh, cô mặc kệ, về sau cô muốn mỗi ngày đổi một bộ quần áo mới, những ngày còn lại cũng phải sống sung sướng một chút.

Ngày hôm sau, người ba có tiền của cô lại đến, dáng vẻ hỏi han ân cần, nhưng vừa nghĩ tới không biết ở bên ngoài ông còn có bao nhiêu người con riêng, trong lòng Diệp Y liền cảm thấy quái dị.

“Ngày mai phải làm phẫu thuật, có khả năng ba sẽ đến trễ một chút, con không cần phải sợ, bác sĩ nói sẽ không có nguy hiểm quá lớn, con nhất định phải duy trì tâm trạng tốt đẹp, đừng quá khẩn trương.”

Diệp Vĩ Minh cười cười xoa đầu con gái mình, trên mặt hiện lên sự quan tâm, mà người sau thì lại hết sức chuyên chú ăn cháo tổ yến, lúc trước cô cũng chỉ uống qua cháo trắng, đến gạo cũng không dám nấu quá nhiều.

“Ba, chờ sau khi phẫu thuật xong con muốn đi đóng phim chơi.”

Giọng nữ thanh đạm tựa như dọa Diệp Vĩ Minh nhảy dựng, lập tức nhăn mày gắt gao nhìn chằm chằm đứa con gái trước mặt mình, “Con nói cái gì, con muốn vào giới giải trí? Đấy là nơi như thế nào chứ?!”

Chờ Diệp Y ăn xong ngụm cháo tổ yến cuối cùng, mới cầm chén đưa cho dì Lý ở bên cạnh, còn chính mình thì mặc áo bệnh nhân nửa dựa vào đầu giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con chính là muốn chơi chơi cho đỡ chán mà thôi.”

Hơn nữa giới giải trí loạn thành như vậy, còn không phải do một tay nhà tư bản bọn họ tạo thành hay sao, hơn nữa, có cô gái nào mà không mơ mộng trở thành minh tinh, công ty nhà cô có sẵn tài nguyên tốt như vậy, cô nhìn liền muốn đỏ mắt, đây chính là kịch bản mà người khác tha thiết ước mơ đó.

“Lại nói giới giải trí loạn cũng không loạn không đến trên người con được, chẳng lẽ ba còn có thể làm hại con sao?” Cô nghịch ngợm chớp chớp dôi mắt.

Diệp Vĩ Minh ngẩn người, cũng không biết đã bao lâu rồi con gái không cười với ông, lập tức nhăn chặt mày suy nghĩ, nếu đã muốn chơi thì liền chơi vậy, cùng lắm thì ông cho người giám s·át chặt chẽ là được rồi, dù sao ở trong cái giới này, con gái Diệp Vĩ Minh ông cũng không có người dám động vào.

“Được rồi, con thấy vui vẻ là được, buổi chiều ba sẽ bảo chú Trương đưa tới cho con một ít kịch bản, thích cái nào liền nói, nếu không thì để ba cho người làm riêng một bộ cũng được, con gái của ba nhất định phải được cái tốt nhất.” Ông cảm thán nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo trước mắt, haiz, đúng là giống mẹ nó.

Mặc kệ đối phương chân thành hay là giả ý, Diệp Y vẫn làm nũng chớp mắt với ông, tiện tay đưa cho ông một quả lê , “Cảm ơn ba ba.”

“Ha ha tiểu nha đầu này.” Nhìn bộ dáng như gặp may của cô, Diệp Vĩ Minh nhịn không được cười lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play