Chương 1.2: Bị bệnh nan y
5 năm!!!
Trời ơi!!!
“Haiz, tớ cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ, cho nên vẫn là tận hưởng cuộc sống sung sướng trên đời đi, ít nhất về sau sẽ không hối hận.” Lý Cầm Cầm thở dài, đem quả táo đã cắt hung hăng cắn một miếng.
Diệp Y một bên nuốt nước miếng một bên xoay đầu, cô phải làm phẫu thuật, hai ngày này chỉ có thể ăn một ít đồ ăn lỏng thanh đạm, bất quá đối phương nói rất đúng, cuộc sống ngắn ngủi, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt, ch·ết sớm còn tốt hơn so với ch·ết nghèo, nhân lúc còn có cơ hội dứt khoát hưởng thụ một phen thật tốt, đến khi ch·ết cũng sẽ không còn tiếc nuối.
Đột nhiên ngồi dậy, cô duỗi tay qua cầm lấy gương trên bàn, thò đầu nhìn gương mặt trong gương , mắt mở trừng trừng.
Trong gương là một cô gái với khuôn mặt trái xoan, cái mũi cao thẳng, mắt to long lanh như nước, lông mi dài rậm run lên, da thịt trắng nõn mịn màng tinh tế, chắc chắn là một mỹ nhân, so với khuôn mặt phổ thông trước kia của cô hoàn toàn là hai dạng khác biệt.
“Nhưng tớ thấy cậu chính là quá dễ nói chuyện, 500 triệu liền đem cậu đuổi đi, chờ đến lúc cậu đi rồi, tài sản chục tỉ của nhà cậu chắc chắc sẽ rơi vào tay người con riêng ở bên ngoài, hiện tại cậu tiêu xài phung phí còn tốt hơn để lại cho mấy người con riêng đó .” Lý Cầm Cầm cắn quả táo một bên lật xem tạp chí mùa mới.
Nghe vậy, Diệp Y lập tức bỏ gương xuống trừng mắt cô, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, hoá ra ba cô còn có con riêng!
Căn cứ vào tin tức sau khi tỉnh lại, mẹ của thân thể này sợ là cũng mất sớm, cô còn tưởng rằng người ba kia có bao nhiêu tốt, không nghĩ tới hào môn đều là một dạng, xem ra 500 triệu này của cô vẫn còn ít.
Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên xốc chăn lên, Lý Cầm Cầm ở bên cạnh cũng bị hoảng sợ theo, “ Cậu đây là muốn làm cái gì?”
Diệp Y thở ngắn than dài nhìn cô, một bên đi lấy quần áo, “ Cũng không thể bắt tớ nằm ở đây cả một ngày được, như thế nào cũng phải đi ra ngoài một chút chứ, bằng không tớ liền phát bệnh trầm cảm mất.”
Hiện tại cô chính là kẻ có tiền, đương nhiên là muốn đi ra ngoài tiêu tiền rồi!
Dứt lời, Lý Cầm Cầm cũng cười gật gật đầu, “Nói rất đúng, đi thôi, gần đây tớ vừa mua một chiếc xe Pagani, chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng.”
Diệp Y gấp không chờ nổi, chỉ là lúc này cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, một bác sĩ nam thân hình cao lớn mặc áo blouse trắng đi đến, trong tay còn cầm đơn kiểm tra .
Nhìn đến Diệp Y, còn hơi hơi mỉm cười, “Diệp tiểu thư, buổi tối còn có mấy bình nước phải truyền, hy vọng cô không đi loạn.”
Nói xong thì liền đi, Diệp Y cầm váy muốn thay vào toilet, một bên quay đầu cười nhìn về phía sau Lý Cầm Cầm, “Bác sĩ này còn rất đẹp trai nha.”
Trước kia nợ ngập đầu, cô chưa bao giờ dám yêu đương, hiện tại cô có tiền, muốn bao nhiêu tiểu bạch kiểm* mà không được .
*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Lý Cầm Cầm kéo túi xách vẻ mặt khác thường nhìn cô, “Ánh mắt cậu từ khi nào trở nên kém như vậy, tiểu thịt tươi trong công ty của ba cậu không ít, tùy tiện tìm một người đều đẹp hơn so với cậu ta.”
Vùa nghe được tin tức hữu dụng, Diệp Y cũng không hỏi nhiều, chờ thay quần áo xong, vừa ra khỏi bệnh viện vừa hỏi thăm tin tức hữu dụng.
Trải qua một phen thăm dò, cô rốt cuộc cũng biết được rõ ràng tình cảnh hiện giờ của mình, vào thời điểm sinh cô mẹ cô liền qu·a đ·ời, ba mở công ty sản xuất phim ảnh, là một công ty lớn, mỗi năm đều sản xuất ra rất nhiều tác phẩm lớn, vô số nghệ sĩ nổi tiếng tranh nhau muốn bể đầu để vào được, nói ba cô là nhà tư bản lớn của giới giải trí cũng không quá, nhưng ông cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, bằng không cũng sẽ không ở bên ngoài có con cái riêng, ai biết bên ngoài còn có bao nhiêu đứa con chưa biết tới.
Diệp Y có chút kinh ngạc, này còn không phải đại biểu về sau cô có thể theo đuổi thần tượng hay sao?!
Không, có công ty lớn như vậy ai còn theo đuổi thần tượng nữa!
“Chúng ta đi mua quần áo được không?”
Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Y nhìn hành lang thật dài bên ngoài rồi hít sâu một hơi, tuy rằng tất cả đều là mùi vị nước sát trùng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình muốn mở ra cuộc sống mới của cô, sống không được lâu thì thế nào, có thể sống ngày nào hay ngày đó, cô muốn đem tất cả nguyện vọng hoàn thành trong một lần!
“Mua mua mua, cậu muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Lý Cầm Cầm nhìn cô cười cười, khoác lấy tay cô, một bên giơ ra móng tay của mình, “Thế nào, ngày hôm qua tớ vừa mới làm đó, đẹp không?”
Bệnh viện có thang máy VIP, đương nhiên người sử dụng là các cô rồi, đây hình như là bệnh viện quân khu, lực lượng y tế khẳng định không cần nhiều lời, bằng không người ba có tiền của cô cũng sẽ không đưa cô tới nơi này làm phẫu thuật, Diệp Y chưa bao giờ được hưởng thụ qua đặc quyền, trong mắt trong lòng chỉ nghĩ đợi lát nữa nên xài tiền như thế nào.
Nhưng khi chờ thang máy tới rồi, bên trong lại còn có ba người, viện trưởng lúc trước đã đưa cô tới phòng bệnh, Diệp Y nhận được, nhưng lúc này lại đang sốt ruột nói chuyện cùng với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen dáng người cao lớn thẳng tắp, ước chừng cao hơn viện trưởng phân nửa cái đầu, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ đến cực điểm, trên mũi cao thẳng là cặp mắt kính gọng vàng, thanh tuyển đạm mạc, khắp người đều tản ra hơi thở của người trên cao, Diệp Y chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, nhất thời không khỏi cảm thấy sửng sốt.
“Phó tổng ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực giảm bớt đau đớn cho ông Phó, giúp ông cảm thấy thoải mái hơn.” Viện trưởng nghiêm túc nói.
Người đàn ông im lặng không nói gì, mí mắt vừa nhấc lên, tầm mắt hơi đảo qua người đứng bên ngoài.
Nhìn nhau, khuôn mặt của Diệp Y đỏ lên, người đàn ông này lớn lên thật mẹ nó soái.
Viện trưởng giống như cũng phát hiện bên ngoài có người, trong nháy mắt mày liền nhíu lại, “Diệp tiểu thư, cô đây là muốn đi đâu vậy?”
Đột nhiên bị bắt gặp, Diệp Y cũng không dám nói chính mình đang chuẩn bị đi dạo phố, chỉ có thể nháy mắt khô cằn nói: “Tôi…… Cảm thấy trong phòng bệnh quá nhàm chán, cho nên muốn đi một chút để giải sầu.”
Nhìn bộ váy màu hồng nhạt của cô, ánh mắt của viện trưởng thay đổi, không nhịn được khuyên một câu, “Cô hiện tại vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, bảo trì trạng thái thật tốt, chờ đến ngày kia liền phẫu thuật.”
Bị vạch trần, Diệp Y nhịn không được cúi đầu ngượng ngùng, nhưng Lý Cầm Cầm lại trực tiếp lôi kéo tay cô đi vào, chỉ là nhịn không được rời xa người đàn ông mang mắt kính kia, thậm chí có chút câu nệ, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
“Phẫu thuật?”
Trợ lý đứng sau Phó tiên sinh bỗng nhiên kinh ngạc nhìn về phía Diệp Y, có thể tới nơi này làm phẫu thuật, chắc chắn là bị bệnh nặng.
Nói đến việc này, viện trưởng cũng bắt đầu thở dài, “Diệp tiểu thư bị ung th·ư dạ dày, nhất định phải làm phẫu thuật cắt bỏ, trước mắt lấy tài nguyên y học trên thế giới mà nói, chúng tôi chỉ có thể tận lực khống chế tế bào ung th·ư khuếch tán, kéo dài tính mạng cho người bệnh.”
Nghe vậy, người trợ lý mặc tây trang màu xanh ánh mắt biến đổi nhanh chóng, liên tục dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô gái bên cạnh, Diệp tiểu thư này tuổi còn trẻ nhưng cũng thật là đáng thương.
Người đàn ông phía trước bỗng nhiên sâu kín quay đầu, cô gái bên cạnh mặc một cái váy màu hồng phấn, cả người mềm mại trắng nõn, đôi mắt tròn xoe không ngừng đảo loạn, cánh môi hồng nhạt nhẹ nhàng nhấp, trên khuôn mặt ngược lại mang theo nét ửng đỏ, thoạt nhìn khí sắc không tồi.
Mắt kính gọng vàng lóe lên ánh sáng nhạt, anh chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu, tùy ý sửa lại cổ tay áo, mà Diệp Y xấu hổ nhìn xung quanh, cô cảm giác được, chờ viện trưởng nói xong thì soái ca bên cạnh quay sang nhìn cô, chẳng lẽ hai người quen biết nhau sao?
Chờ đến lúc cửa thang máy mở, người đàn ông lập tức đi ra ngoài, lúc đi người trợ lý kia còn khách khí cười với cô.
Diệp Y đi ra ngoài cuối cùng, chỉ cảm thấy có chút không thể hiểu được, nhưng Lý Cầm Cầm đứng sau đột nhiên lôi kéo cánh tay cô, nhìn phía trước nói nhỏ: “Nghe nói thân thể Phó lão gia tử không được khoẻ, ở nước ngoài cũng không thể trị khỏi, hiện tại chỉ là kéo thời gian mà thôi, không nghĩ tới trùm tài chính của một thế hệ cứ thế ngã xuống như vậy, cho nên nói người vẫn là không thể nhiễm bệnh.”
Hai người đi ở phía sau, Diệp Y nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn về phía cô, “Phó lão gia tử?”
Các cô đúng thật là cùng soái ca kia quen biết nhau sao?
“Đúng vậy, đừng nói ngay cả vị hôn phu mà cậu cũng quên mất đấy chứ?” Lý Cầm Cầm vẻ mặt quái dị.
Diệp Y trừng mắt lớn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng người không còn thấy ở phía trước kia, “Cái gì…… Vị hôn phu?!”