Vưu Di An không nói gì, chỉ lùi cổ lại phía sau, thì thầm: “Anh cả cũng sẽ không ở nhà ăn buổi sáng mỗi ngày.”
Lâm Tái bên cạnh như đang suy nghĩ điều gì.
Y Lai Ân không có nhiều thời gian, động tác ăn của anh rất thanh nhã nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh. Chẳng bao lâu sau, anh đã đứng dậy chuẩn bị đến hoàng cung.
"Gia chủ." Lâm Tái vội vàng đứng dậy theo sau, “Em có thể đi cùng ngài không? Trên đường, chỉ cần cho em xuống ở viện nghiên cứu là được.”
【Ồ, Lâm Tái lúc này đã nhậm chức ở viện nghiên cứu sinh vật rồi sao?】
Nghe thấy tên mình, Lâm Tái khựng lại một bước.
【Vậy chẳng phải là ngày hắn tự tìm đường chết cũng không còn xa...】
Vừa nghe câu này, ba anh em Tạp Lạc Tư đều quay sang nhìn Thời Thanh.
Thời Thanh vốn dĩ đã lén nhìn Y Lai Ân, lần này thì trực tiếp chạm phải ánh mắt của Alpha.
Tay hắn khẽ run, vội vàng cúi đầu xuống. Trông có vẻ như bị ánh mắt của Y Lai Ân làm cho sợ hãi, nhưng thực tế thì ——
【Nhìn trực diện rồi, đôi mắt của Y Lai Ân thật sự rất đẹp!】
【Giờ thì sắp đi rồi, mới gặp chưa được bao lâu, không biết tối nay anh ấy có quay lại không nhỉ?】
【Anh ấy cũng chẳng hỏi mình vì sao không nói lời nào, là thật sự không để tâm chút nào sao.】
【Ài… Nếu có thể đường đường chính chính làm Omega của Y Lai Ân thì tốt biết mấy.】
【Anh à, anh ngàn vạn lần đừng trở về nha.】
“……” Lâm Tái lắng nghe hồi lâu, đến mức thậm chí nghi ngờ rằng việc vừa nghe thấy tên mình chỉ là ảo giác.
*
Trên phi hành khí, Lâm Tái không ngồi cạnh Y Lai Ân mà chọn chỗ ở hàng phía trước.
Hắn do dự hồi lâu, thấy sắp đến viện nghiên cứu, cuối cùng cũng lên tiếng với Y Lai Ân: “Gia chủ, lần trước ngài ra ngoài, em vẫn chưa kịp báo cáo về việc nghiên cứu gen trước đó của mình…”
Y Lai Ân chỉ nhìn hắn một cái với ánh mắt bình tĩnh: “Cứ yên tâm làm việc, đừng lo lắng về những nhiễu loạn từ bên ngoài.”
"Em biết." Lâm Tái đáp, “Em làm nghiên cứu này vốn dĩ không hy vọng quá nhiều vào sự ủng hộ từ hoàng thất và cũng hiểu rằng Tạp Lạc Tư sẽ bảo vệ em cùng với các thí nghiệm của em. Hôm nay em chỉ muốn nói...”
Hắn trầm ngâm một chút: “Như ngài đã dự đoán trước, tiến triển cũng không thuận lợi. Dù rằng em sẽ cố hết sức để khắc phục, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, mục tiêu mà em đặt ra là phát triển dược gen trong mười năm tới có vẻ không khả quan. Ít nhất... sẽ không kịp trước khi Vưu Di lập gia đình.”
“Lâm Tái.” Y Lai Ân không biểu lộ chút biến đổi nào vì tin tức này, ánh mắt vẫn dừng ngoài cửa sổ, thậm chí có vẻ thờ ơ.
“Lúc trước mẹ thu nhận cậu chỉ là hy vọng cậu có thể bình an mà lớn lên, chỉ thế mà thôi.”
“Cậu cũng không có nghĩa vụ phải hy sinh mạng sống vì một đám quái vật sinh ra đã mang vấn đề.”
Lâm Tái hơi hé miệng, nhưng không thể thốt ra lời.
Hắn đang làm nghiên cứu, chuyện liên quan đến gia tộc Tạp Lạc Tư không ai biết bí mật này. Nếu có thể thành công, mọi thứ sẽ thay đổi long trời lở đất.
Cũng vì lý do đó, hoàng thất không chỉ sẽ không duy trì, mà nếu một khi bị bại lộ, hoàng thất chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Phi hành khí dừng lại trước cửa viện nghiên cứu.
Lâm Tái lúc này mới phát hiện tay mình thế nhưng đang run, hắn thở ra một hơi, quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:
“Gia chủ, em vẫn sẽ tận lực thử một lần, không chỉ vì Vưu Di và Y Trạch Nhĩ ——”
Hắn khẽ mỉm cười: “Cũng là vì mẹ và ngài, cùng với cả tương lai của Tạp Lạc Tư.”
Hắn nghĩ, có lẽ còn vì người đó, một Omega không chỉ không sợ hãi khi bước vào nhà Tạp Lạc Tư, mà còn vô cùng phấn khích.
*
Đến hoàng cung, Y Lai Ân vẫn chưa lập tức đứng dậy, chỉ đến khi vệ binh đến nhắc nhở mới rời phi hành khí.
Về việc Lâm Tái thực hiện nghiên cứu của mình, Y Lai Ân không phải hoàn toàn không có cảm xúc.
Chẳng hạn như có đôi lúc——
Trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên tóc đỏ với đôi mắt long lanh như một chú cún nhỏ, đôi mắt lạnh lẽo màu vàng kim của Y Lai Ân lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
Một Omega đơn thuần, yếu đuối như Thời Thanh cần một Alpha bình thường thôi.
"Nguyên soái đại nhân." Giọng nói dè dặt vang lên, “Xin ngài tháo vũ khí xuống.”
Khi Y Lai Ân tiến tới cửa, bị vệ binh đứng chặn lại.
Anh im lặng, cúi mắt nhìn về phía người vệ binh vừa lên tiếng.
Không cần giải phóng tin tức tố cấp cao, chỉ riêng chiều cao cũng đủ tạo ra cảm giác áp lực.
Vệ binh không nhịn được mà rùng mình.
Vệ binh trưởng vội vàng tiến đến kéo người vệ binh kia ra: “Ngu ngốc, cậu đang làm cái gì vậy!”
“Thực xin lỗi, nguyên soái đại nhân! Cậu ta là người mới, xin ngài tha thứ!” Vệ binh trưởng liên tục xin lỗi, rồi nhường đường cho Y Lai Ân vào cửa, “Mời ngài vào.”
Y Lai Ân không lập tức bước đi, mà tháo thanh kiếm bên hông xuống, đưa cho người đứng bên cạnh.
Hoàng đế đế quốc ngồi trong phòng nghị sự, tiếp nhận yết kiến của Y Lai Ân.
Áo Lợi Thác, người đã có tuổi và là một Alpha cao cấp, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như xưa.
Y Lai Ân đặt tay phải lên ngực trái, hơi cúi người, cung kính nói: “Bệ hạ.”
“Trở về gặp qua vợ mới cưới sao?”
Hoàng đế không hề chất vấn Y Lai Ân vì đến trễ, ngược lại mỉm cười hỏi về chuyện hôn nhân của anh, “Như thế nào, ngươi có vừa lòng với đứa bé đó không?”
Y Lai Ân đáp lại một cách bình tĩnh: “Bệ hạ ban hôn, tất nhiên là tốt.”
Hoàng đế bất động thanh sắc mà đánh giá Y Lai Ân: "Đứa nhỏ đó của Thời gia từ khi nó còn nhỏ ta đã rất thích, hoạt bát, tinh thần phấn chấn, đặc biệt là có nhân cách tốt—— ngươi có thấy đúng không, Y Lai Ân?”
Y Lai Ân bình thản đáp: “Là một Omega không tồi.”
"Ngươi thật đúng là." Hoàng đế nhìn chằm chằm vào sắc mặt Y Lai Ân một lúc, rồi cười lắc đầu, “Luôn là không mặn không nhạt, thật khó biết ngươi thích cái gì.”
Hắn chống trán như đang suy nghĩ điều gì, rồi nói: “Tháng trước A Chiêu ra khỏi hoàng cung, theo lời người của ta nói là đi gặp Vưu Di An nhà ngươi, à, Y Lai Ân, ngươi có nghe nói chuyện này không?”
Y Lai Ân lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ đã quên, tháng trước thần vẫn còn ở biên cảnh.”
“À, xem trí nhớ của ta.” Hoàng đế gõ nhẹ vào đầu mình, nói lơ đãng, “Vưu Di An đúng là một ứng cử viên không tồi cho vị trí Hoàng Thái Tử Phi, nhưng không biết hắn có thể kiểm soát được tính khí của mình hay không.”
“Y Lai Ân, ngươi cảm thấy thế nào? Hoàng thất có cần đến huyết mạch của Tạp Lạc Tư gia không?”
Người thống trị tối cao của Đế quốc mỉm cười hỏi ra một câu như vậy.
Ở cách ông không xa, bách chiến bách thắng của Đế Quốc, nguyên soái chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vàng kim lạnh lùng nhưng bình tĩnh.
“Bệ hạ, thần luôn luôn tôn trọng sự lựa chọn của Vưu Di An.”
“Giống như cách thần đối với Ngân Hà Kỵ sĩ đoàn.”
Hoàng đế thoáng biến sắc.
Ánh mặt trời rọi vào trong đại điện lạnh lẽo, hai người đàn ông quyền lực nhất Đế Quốc lặng lẽ đối diện nhau, không lời nào được thốt ra.
*
Y Lai Ân trở lại phi thuyền, đổi lộ trình từ về nhà sang đến quân bộ.
Lúc rời hoàng cung, sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh, nhưng khi vừa ngồi xuống và cầm lấy ly nước, chiếc ly pha lê trong tay lại "rắc" một tiếng, bị bóp nát bằng tay không.
Đôi mắt vàng kim của Y Lai Ân dần dần nhuốm sắc đỏ, khuôn mặt không biểu cảm, mặc cho máu và nước hòa lẫn chảy ướt cả bàn tay. Lòng hắn bùng lên ham muốn giết chóc mãnh liệt rồi từ từ bị đè nén xuống.
Hắn nhắm mắt lại, và khi mở ra, đôi mắt đã trở về màu sắc bình thường.
Nhưng với trạng thái như vậy, về nhà vẫn không thích hợp, sẽ làm cho vợ mới cưới của hắn sợ hãi.
Vì thế, Y Lai Ân ở lại quân bộ cho đến khi màn đêm buông xuống, xử lý hết núi công vụ chồng chất, rồi mới quay về trang viên Tạp Lạc Tư lần nữa.
Từng tòa tiểu lâu đã sáng đèn, chỉ riêng khu vực phòng của hắn trông vẫn tối tăm hơn hẳn.
Vừa bước vào hành lang, Y Lai Ân đã nghe thấy được âm thanh của Thời Thanh.
【Trời đã tối rồi, Y Lai Ân vẫn chưa về sao?】
【Quân bộ bận rộn như thế, liệu anh ấy có thể sẽ không trở về không?】
【Vẫn là về rồi, chỉ là không đến đây sao? Chúng ta đã kết hôn rồi, chẳng lẽ không thể ở cùng một phòng sao…】
【Ài... Thôi đi, dù gì nghĩ đến việc ngủ cùng Y Lai Ân thôi cũng làm mình rất căng thẳng.】
Nghe thấy câu này, bước chân của Y Lai Ân dừng lại ngay ngoài cửa phòng ngủ.
【Nhưng cũng thật là mong chờ, dù sao cũng là Y Lai Ân mà!】
【Ngủ chung, biết đâu còn có thể ngửi được tin tức tố của anh ấy, thật sự rất tò mò mà.】
【A! —— không muốn ôm gối nữa, muốn ôm Y Lai Ân ngủ.】
【Nhưng anh ấy chắc không thích bị người khác chạm vào.】
【Hôm nay cũng chưa nói gì với nhau, từng ấy năm rồi, anh ấy còn nhớ mình không? Có nhận ra mình không?】
【Thôi, giờ thân phận hiện tại của mình là anh trai, tốt nhất anh ấy đừng nhận ra mình, để mình có chút thời gian ở bên cạnh anh ấy…】
Âm thanh dần nhỏ đi, như thể Thời Thanh vừa suy nghĩ vừa thiếp vào giấc ngủ.
Y Lai Ân bước chân nhẹ nhàng, cửa phòng tự động mở ra mà không phát ra tiếng động. Thời Thanh không kéo rèm, ánh trăng chiếu rọi vào, bóng dáng cậu trên giường hiện rõ trong ánh sáng nhàn nhạt.
Trong phòng duy trì nhiệt độ ổn định, Thời Thanh ôm gối nghiêng người ngủ, không đắp chăn, chỉ mặc một bộ áo ngủ lông xù màu trắng, trông chẳng khác gì một chú cừu con.
Y Lai Ân đứng bên giường, lặng lẽ nhìn Thời Thanh ngủ. Cảm giác bực bội trong lòng suốt cả ngày dần dần dịu lại trong khoảnh khắc y nhìn thấy cậu.
Làn da Thời Thanh rất trắng, khuôn mặt trông thật mềm mại. Y Lai Ân cúi người xuống, nhưng chưa kịp chạm vào mặt Thời Thanh, thì Omega bỗng nhiên tỉnh giấc, ngồi bật dậy và nhanh chóng tránh xa.
Y Lai Ân đưa tay dừng lại giữa không trung, nhẹ giọng nói: “Là tôi.”
Thời Thanh vẫn ôm chặt gối đầu, vẻ mặt lo lắng. Sau khi nghe thấy giọng Y Lai Ân, cậu mới dần dần bình tĩnh lại, ngơ ngác mà hơi hé miệng một chút.
Sau đó, Thời Thanh mới phản ứng lại, nhận ra mình không nói được, liền luống cuống tay chân, vội vàng xoay người tìm máy phiên giọng ở đầu giường.
“Anh, về, rồi, à.”
Cậu cúi đầu, nhanh chóng ấn xuống, lại cẩn thận nhìn Y Lai Ân.
“Xin, lỗi, em, tưởng, là, người, xấu.”
“Trong nhà sẽ không có người xấu.” Y Lai Ân ngồi ở mép giường, nhìn Thời Thanh, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Giọng của em bị làm sao vậy?”
Thời Thanh nhấp nhấp môi, ấn: “Một, căn, bệnh, vặt, mà, thôi.”
Sau đó nhanh chóng nhìn Y Lai Ân cười cười, như là sợ anh giận.
Cậu có chút giống như một chú cún con lông đỏ đang phe phẩy đuôi.
Y Lai Ân nghĩ như vậy, nhắc nhở chính mình là phải ôn nhu hơn với Thời Thanh.
Nhưng không biết vì sao, anh lại không biết phải làm sao để nói chuyện với Omega của mình.
Thời Thanh ôm gối đầu nhìn anh, Y Lai Ân không có nghe thấy những suy nghĩ trong lòng cậu.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy một tiếng tim đập không rõ là của ai.
“... Nghỉ ngơi đi.” Y Lai Ân đành phải nói, “Tôi đi tắm.”
Thời Thanh không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu một cái, mắt nhìn theo Y Lai Ân bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, ngăn cách tầm mắt, Y Lai Ân hiếm khi xoa xoa thái dương.
Anh tưởng rằng chỉ cần cưới người về là xong, cho đến lúc này mới phát hiện, việc sống chung với Omega thực sự là một môn học. Có lẽ anh nên thỉnh giáo Y Trạch Nhĩ một chút.
Ít nhất là không nên khiến Thời Thanh phải đối mặt với một Alpha lạnh lùng và im lặng.
Dù sao, may mắn là nội tâm của Thời Thanh khác xa vẻ ngoài lạnh lùng đó.