Sau khi bệ hạ ban hôn, anh và Omega Thời gia cũng chưa từng gặp mặt.
Tuy nhiên, trong các yến tiệc của hoàng thất trước đây, ngoại trừ Vưu Di An, các anh em nhà Tạp Lạc Tư đều đã gặp Thời Ý.
Chỉ có người nhà họ Thời mới nghĩ rằng Thời Ý và Thời Thanh chỉ khác nhau ở giọng nói.
"Anh cả." Vưu Di An thấp giọng nhắc, “Đó chính là Omega Thời gia.”
"Ừ." Y Lai Ân cúi mắt nhìn thoáng qua đôi găng tay mới tinh, chậm rãi bước về phía Thời Thanh.
Vưu Di An lén lút trao đổi ánh mắt với Lâm Tái, cả hai đều không mấy kỳ vọng vào lần đầu gặp mặt giữa Omega này và anh cả nhà mình.
Họ nhìn Y Lai Ân tiến về phía Thời Thanh.
Khoảng cách càng lúc càng gần, sự chênh lệch về vóc dáng giữa hai người càng rõ rệt. Y Lai Ân vốn dĩ đã cao lớn, từ phía sau nhìn lại, anh hoàn toàn có thể che khuất Thời Thanh.
Giống như sự khác biệt giữa một con sói và một chú mèo non, sự áp lực đè nặng lên chú mèo con chẳng cần nói cũng hiểu.
Thời Thanh ngẩng đầu nhìn Alpha đang chậm rãi tiến đến, thoáng thấy đôi mắt màu vàng kim của đối phương.
Một mùi hương nhàn nhạt len vào trong mũi, Thời Thanh hơi ngỡ ngàng, theo phản xạ lùi về sau một bước.
Ánh mắt của Y Lai Ân chợt tối sầm lại.
Vưu Di Nhĩ khẽ hừ lạnh, quả nhiên Thời Thanh vẫn sợ đại ca, cái gọi là mê luyến hay thích, khi đối diện với bản thân Y Lai Ân đều trở thành trò cười.
Nhìn xem, mặt cậu ta cũng dọa trắng bệch.
【Mùi hương…】
Một giọng nói ngơ ngác đột nhiên vang lên.
【Rất thơm nhưng rất dịu dàng, đây là tin tức tố của Omega sao?】
Trong đáy mắt Y Lai Ân thoáng hiện lên chút kinh ngạc.
【Y Lai Ân… Có Omega khác rồi? Anh ấy có người mình thích sao?】
【Vậy tại sao anh ấy lại không từ chối cuộc hôn nhân mà bệ hạ sắp đặt?】
Lúc này Thời Thanh đã cúi đầu, ánh mắt dời đi chỗ khác, môi cậu không hề động đậy, nhưng Y Lai Ân đã có thể chắc chắn rằng đây chính là âm thanh của Thời Thanh.
【 Vậy chẳng phải mình trở thành kẻ thứ ba sao? 】
【 Nhưng mà, nhưng mà… 】
Vưu Di Nhĩ đang đứng bên cạnh lắng nghe, tai dựng lên, cố gắng nghe xem Thời Thanh định nói gì tiếp theo.
Nhưng âm thanh của Thời Thanh đột nhiên ngừng lại.
“Thời Ý.”
Giọng lạnh lùng của Y Lai Ân vang lên phía trên đầu Thời Thanh. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Alpha đang cúi mắt nhìn mình, đồng thời hơi nâng cánh tay lên.
Thời Thanh mờ mịt mà chớp mắt.
Y Lai Ân thản nhiên nói: “Ở Tạp Lạc Tư, Omega nên dìu Alpha về nhà.”
Thời Thanh bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thật cẩn thận mà vươn tay.
“?” Vưu Di An nghi hoặc hỏi Lâm Tái, “Còn có quy định này nữa sao?”
Còn là anh cả hắn yêu cầu dìu? So với cột điện bên ngoài anh cả còn đứng thẳng hơn nữa mà? Hơn nữa trông cái bộ dáng kia thì Thời Thanh kéo anh cả đi thì đúng hơn! Nếu không ai nói thì còn tưởng đây chính là một buổi vũ hội đấy.
Lâm Tái nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Thời Thanh dìu Y Lai Ân bước lên bậc thang, hai người càng lúc càng gần, Y Lai Ân từ góc độ này cúi đầu chỉ có thể thấy được phần lông xù trên đỉnh đầu Thời Thanh.
Màu đỏ của tóc trông mềm mại, nhưng có vẻ như chủ nhân lại đang run rẩy.
Y Lai Ân nghĩ, quả thật, nhiều năm qua sống trên chiến trường, mùi máu tươi không thể nào rửa sạch, đặc biệt là trước mặt Omega nhạy cảm với mùi vị như Thời Thanh, việc cậu sợ hãi cũng không có gì lạ.
Xem ra việc xịt nước hoa trên con đường đã đi qua cũng không phải là một quyết định sáng suốt, bởi vì trở về còn phải khấu trừ tiền lương của A Nhĩ Lí Đức, đây chính là chủ ý mà hắn đã đề ra.
【 Chạm vào, đụng phải! 】
Âm thanh của Thời Thanh bỗng nhiên vang lên, lần này hoàn toàn không giống như lúc trước đầy mất mát, mà nghe có phần hưng phấn.
【 Còn tưởng rằng Y Lai Ân căn bản sẽ không để ý đến mình, thế nhưng khi mình duỗi cánh tay, thực sự là đụng vào được. 】
【 A, từ tay áo cũng có thể cảm nhận được cơ bắp, dáng người thật tuyệt…… Hắc hắc. 】
【 Cao quá, thật khó để ngẩng đầu lên nhìn mặt…… Nếu vào rồi thì sẽ tháo rọ mõm ra nhỉ. Tuy rằng có vẻ thực đáng sợ, nhưng Y Lai Ân lại có vẻ đẹp như thần nữ được điêu khắc, che đi thật đáng tiếc. 】
【 Nguy hiểm quá, suýt nữa thì vấp chân trái vào chân phải. 】
【 Y Lai Ân đỡ tôi! Đến gần hơn đi! 】
【 Đáng tiếc là hình như là hương vị Omega... Thật muốn nghe thử tin tức tố của Y Lai Ân. 】
Hai người tiến đến cửa đại sảnh, người hầu tiến lên tiếp nhận áo khoác của Y Lai Ân.
“A Nhĩ Lí Đức.” Y Lai Ân quay đầu gọi phó quan của mình, “Trên đường đi mùi nước hoa không quá tốt, thông báo bọn họ đổi đi.”
“A?” A Nhĩ Lí Đức không hiểu ra sao, nhưng vẫn thành thật nhớ kỹ.
【Thì ra là nước hoa.】
【Bảo sao, mình liền tự hỏi sao trên thế giới này lại có chuyện liên quan tới Y Lai Ân mà mình không biết.】
Vưu Di An nghe không nổi nữa, tiến lên hỏi: “Anh cả, quân đoàn không phải đều đi hoàng cung sao, anh không cần đi gặp bệ hạ?”
Y Lai Ân đang cúi đầu tháo rọ mõm, không trả lời câu hỏi của hắn.
A Nhĩ Lí Đức giải thích với Vưu Di An: "Trên đường nguyên soái cảm thấy đói bụng nên về nhà ăn bữa sáng.”
“?”
Điều này không chỉ khiến Vưu Di An cảm thấy nghi ngờ, mà ngay cả Lâm Tái cũng hiện lên vẻ mặt khó hiểu.
Anh cả của họ, Thống soái Quân đoàn Ngân Hà, Đế quốc Thanatos, mỗi lần trở về từ chiến trường đều đi thẳng đến hoàng cung báo cáo, còn lại hầu hết thời gian đều ở quân đội.
Nhà? Nhà với anh ấy mà nói, chỉ như một khách sạn mà thôi.
Không, tòa trang viên rộng lớn của Tạp Lạc Tư gia, đối với mỗi người trong số họ mà nói cũng chỉ là một nơi để ở mà thôi.
Y Lai Ân hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của các em trai, tháo rọ mõm ra rồi nghiêng đầu nhìn về phía Thời Thanh.
“Ăn sáng chưa?”
Thời Thanh ngẩn ra, mãi mới hiểu được là hắn đang hỏi mình, liền vội vàng gật đầu, nhưng rồi lại đột nhiên lắc đầu.
"Cùng nhau ăn một chút đi." Y Lai Ân nói, "Tạp Lạc Tư gia không có cái quy định cắt xén bữa sáng của Omega.”
Nghe vậy, quản gia đổ mồ hôi hột, vội vã dẫn mọi người đến phòng ăn.
Bữa sáng của họ vốn bị gián đoạn bởi sự trở về của Y Lai Ân, nên Vưu Di An và Lâm Tái cũng chưa ăn no, liền cùng nhau đi theo vào.
Thực ra, bọn họ vẫn không thích dùng bữa chung với Y Lai Ân, vì ngoài sự kính trọng, các thành viên trong nhà này còn có chút e ngại đối với hắn.
Nhưng ai mà không thấy tò mò vì tiếng lòng của Thời Thanh chứ?
Ví dụ như ngay lúc này, khi mọi người đã ngồi xuống quanh chiếc bàn ăn dài, chẳng ai nói gì, bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
【 Quả nhiên, tháo rọ mõm ra rồi thì phong thái càng soái hơn hẳn. 】
【 Tóc dài thật đấy, năm đó gặp thì vẫn còn tóc ngắn mà. 】
【 Sao Vưu Di An và mọi người không nói gì nhỉ? Không khí căng thẳng ghê. 】
【 Cảm giác ai cũng có chút e dè với Y Lai Ân ấy, thật tình, rõ ràng anh ấy là người dịu dàng như thế. 】
Y Lai Ân khựng lại tay, nhìn qua khóe mắt thấy Thời Thanh cẩn thận quệt mứt trái cây xong, rồi mới chậm chạp ăn bánh mì nướng, ăn cực kỳ chậm rãi. Khi cầm ly sữa bò lên cũng ngừng lại một chút nhỏ xíu.
“Mai Lí Khoa.” Y Lai Ân gọi quản gia, “Bắt đầu từ ngày mai, đổi sữa bò thành sữa yến mạch.”
Vưu Di An lập tức phản đối: “Vì sao chứ? Em không thích uống sữa yến mạch.”
Y Lai Ân chỉ khẽ liếc hắn một cái.