Nghe được yêu cầu của Tô Hiểu từ tăng Nghị, Lục Trầm Uyên không khỏi cảm thấy bất lực, “Mặc kệ cô ấy, cứ làm theo như kế hoạch ban đầu là được.”
Tăng Nghị: “Vâng.”
Sau khi hắn đáp, Lục Trầm Uyên không nói tiếp nhưng cũng không ngắt điện thoại.
Boss không ngắt điện thoại, đương nhiên hắn cũng không dám ngắt trước, chỉ có thể tiếp tục cầm điện thoại nghe, đợi Lục Trầm Uyên ngắt trước hoặc nói tiếp.
Lúc sau, Lục Trầm Uyên tiếp tục nói, “Gọi Lăng Diệp về, ngày mai phải có mặt.”
Nói xong Lục Trầm Uyên liền ngắt điện thoại Tăng Nghị, nhấc điện thoại bàn lên nói: “Gọi Dư Cẩn vào.”
---
Tăng Nghị dựa theo yêu cầu của Lục Trầm Uyên thông báo cho Lăng Diệp, bảo anh ta tối nay phải bay từ nước Y về.
Lúc này, giúp việc đã dọn đồ ăn lên, chiếc bàn ăn dài chỉ có một khoảng trước mặt Tô Hiểu bày đầy món ăn.
Tô Hiểu nhận lấy khăn tay từ giúp việc lau sạch tay, cầm dao dĩa lên cắt miếng bít tết trước mặt.
Lưỡi dao sắc bén dễ dàng cắt xuyên qua miếng bít tết, để lộ phần bên trong màu hồng đẹp đẽ.
Tô Hiểu cắt thành từng miếng nhỏ, dưới thêm chút sốt cho vào trong miệng.
Bít tết tươi ngon phối hợp với nước sốt đặc biệt do đầu bếp làm, ngon đến mức Tô Hiểu ăn vô cùng thỏa mãn nheo nheo mắt.
Khi cắt đến miếng thứ hai, Tô Hiểu đột nhiên phát hiện ra một điều.
Lúc trước khi Lục Hạo đi học đều ở kí túc xá không về, ở nhà chỉ có một mình cô ăn rất bình thường.
Nhưng bây giờ không phải Lục Hạo về nhà rồi sao, tại sao vẫn là một mình cô ăn cơm?
Tô Hiểu bỏ dao dĩa xuống, lau miệng, gọi một giúp việc lại gần, “Lục Hạo đâu? Cậu ta không xuống ăn tối à?”
Nghe thấy câu hỏi của Tô Hiểu, người giúp việc cảm thấy nghi hoặc.
Cô ta nhớ trước đây rõ ràng là Tô Hiểu không cho phép Lục Hạo cùng ngồi ăn cơm, nói là mình đã quen ăn một mình, chỉ khi nào Lục Trầm Uyên trở về cả nhà mới cùng nhau dùng bữa. Nói vậy nhưng có một lần cô ta vô tình nghe được Tô Hiểu nói với Lục Hạo rằng cậu không xứng ngồi ăn cơm với cô.
Đương nhiên việc này cô ta không dám nói ra ngoài, làm giúp việc cho hào môn, miệng phải kín.
Vì vậy bữa ăn của Lục Hạo luôn được mang đến phòng cậu, nhưng nhiều lúc Lục Hạo cũng không ăn. Vì vậy sau đó đầu bếp làm một phần riêng cho cậu, để ở trong bếp hâm nóng, khi nào Lục Hạo muốn ăn, cậu sẽ tự xuống bếp, cũng tránh việc món ăn bị nguội.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng người giúp việc vẫn cười trả lời Tô Hiểu: “Thiếu gia sẽ ăn sau ạ.”
Tô Hiểu gật đầu, tiếp tục cầm dao dĩa lên.
Cô nhìn ra người giúp việc không nói thật nhưng cũng không có ý định hỏi đến cùng.
Miệng không hỏi nhưng trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Sau khi ăn được hai miếng, Tô Hiểu bỗng nhiên nghĩ, chắc không phải là Lục Hạo thường xuyên bỏ bữa đấy chứ!
Tô Hiểu nhìn về phía người giúp việc lúc nãy, hỏi: “Bình thường Lục Hạo thích ngồi ở đâu?”
Người giúp việc bị hỏi bất ngờ, rõ ràng là không nghĩ đến sẽ bị hỏi vấn đề này, một lúc sau mới trả lời, “Thiếu gia không đặc biệt thích chỗ nào cả.”
Đáp án này xác thực ý nghĩ của Tô Hiểu.
Quả nhiên Lục Hạo thường xuyên bỏ bữa.
Trong nguyên tác, Lục Trầm Uyên bởi vì Lục Hạo mất mà chịu đả kích và đau thương vô cùng lớn khiến cho anh không thể chuyên tâm xử lý công việc của Lục thị, suýt nữa thì Lục thị bị Tô thị nuốt chửng.
Là một con cờ của Tô gia, chỉ cần Lục gia một ngày vẫn còn cường đại thì cô vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể sống tốt, Tô gia cũng không làm gì cô, Lục Trầm Uyên cũng không dám làm gì cô.
Nhưng nếu Lục Trầm Uyên rớt đài, vậy cô liền hết giá trị lợi dụng, không quyền không thế lại còn là cô nhi, cô chắc chắn sẽ bị Tô gia bắt lại hiến thận cho Lâm Liên.
Nghĩ đến đây, bít tết có ngon hơn nữa cô cũng nuốt không trôi.
Tô Hiểu đem suy nghĩ của mình nói cho Tiểu Bảo, cuối cùng rút ra kết luận, “Lục Hạo không được xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Bảo: “Chuyện này cô lại tính toán rất sáng suốt.”
Không để ý đến hệ thống, Tô Hiểu định bảo giúp việc lên gọi Lục Hạo xuống ăn cơm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy tự mình đi hợp lý hơn.
Giúp việc chỉ là giúp việc, Lục Hạo là chủ nhân của Lục gia, nếu Lục Hạo kiên quyết không ăn, giúp việc cũng không dám nói gì.
Tô Hiểu bỏ dao dĩa xuống, vốn dĩ động tác lau miệng vô cùng ưu nhã giờ lại gấp gáp, vội đi dép vào lên lầu 2.
Giúp việc đờ người tại chỗ, từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta nhìn những người khác, phát hiện họ cũng có ánh mắt nghi hoặc giống mình.