Thực ra Tô Hiểu chỉ hơi thắc mắc tại sao Lục gia giàu có mà tìm quản gia cần nhiều thời gian như vậy.
Lại nghĩ đến những chuyện giúp việc hiện tại làm không chu đáo liền nói ra một lượt.
Nhưng những lời này lọt vào tai Lục Hạo lại thành một ý nghĩa khác.
Là đang trách cậu sao?
Bởi vì cậu không thích trong nhà có nhiều người nên khiến cô không nhận được đãi ngộ của Lục phu nhân nên có, thậm chí không bằng đãi ngộ trước đây cô có ở Tô gia.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do ghét cậu.
Lục Trầm Uyên vừa định mở miệng từ chối yêu cầu tìm quản gia ngay bây giờ của Tô Hiểu, thì Lục Hạo lên tiếng trước, “Bây giờ tìm luôn cũng được.”
Thấy có người ủng hộ, Tô Hiểu mong chờ nhìn về phía Lục Trầm Uyên.
Lục Trầm Uyên nhìn Lục Hạo, hai ánh mắt chạm nhau, Lục Hạo lại cúi đầu.
Không mời quản gia là vì Lục Hạo, nếu cậu cũng đồng ý, vậy Lục Trầm Uyên cũng không có lý do gì để từ chối, “Lát nữa tôi sẽ cho người tìm.”
Nhận được đáp án từ Lục Trầm Uyên, Lục Hạo cầm dao lên tiếp tục chăm chú gọt quả táo trong tay.
Lúc nãy Tô Hiểu ăn táo cậu đã quan sát kĩ, cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ để cô cảm thấy hài lòng.
Tô Hiểu đạt được mục đích liền không quan tâm đến Lục Trầm Uyên nữa, hài lòng tiếp tục xem ti vi.
Lục Trầm Uyên nhìn theo mắt của Tô Hiểu.
Cô ấy đang xem….
Thủ lĩnh thẻ bài??
…….
Lục Hạo ngồi gọt táo, Tô Hiểu ngồi bên cạnh ăn, không khí giữa hai người yên tĩnh đến kỳ lạ, không nói rõ được kỳ lạ ở chỗ nào nhưng rất không bình thường.
Đến cả người vẫn luôn thông minh sáng suốt như Lục Trầm Uyên cũng không hiểu được tình hình trước mắt là như thế nào.
Nghĩ đến cuộc họp bị cắt ngang lúc nãy, Lục Trầm Uyên nói với hai người đang ngồi, “Tôi về công ty đây.”
Lục Hạo ngẩng đầu đáp, “vâng”.
Tô Hiểu đang chìm đắm vào phim, không hề để ý đến Lục Trầm Uyên.
Sau khi Lục Trầm Uyên đi, rất nhanh sau đó có người đến, trợ lý của Lục Trầm Uyên đã gọi giúp việc quay lại.
Lúc này là 4 giờ chiều, giúp việc nhanh chóng đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Trợ lý Lục Trầm Uyên cung kính chào hỏi Tô Hiểu, “Chào phu nhân, tôi là Tăng Nghị, là trợ lý của Lục tổng, ngài có thể gọi tôi là trợ lý Tăng hoặc Tiểu Tăng.”
Tô hiểu nhìn anh ta một cái, gật đầu rồi lại tiếp tục xem phim, còn không quên nhắc nhở Lục Hạo, “Không cần gọt nữa, không muốn ăn nữa rồi.”
Lục Hạo nghe vậy liền bỏ dao xuống, yên tĩnh ngồi bên cạnh Tô Hiểu một lúc, dường như cảm thấy Tô Hiểu không có yêu cầu gì nữa mới đứng dậy lên lầu.
Trợ lý đứng phía sau nhìn Lục Hạo đi lên lầu.
Lục Trầm Uyên đi khỏi nhưng anh đương nhiên không yên tâm để Lục Hạo ở một mình với Tô Hiểu, vì vậy gọi trợ lý đến nhìn họ.
Bên kia Lục Hạo đã lên lầu, bên này Tô Hiểu vẫn luôn xem Thủ lĩnh thẻ bài, đến giờ cơm thấy giúp việc gọi cô dùng bữa mới luyến tiếc rời mắt khỏi màn hình.
Khi Tô Hiểu lướt qua người trợ lý, trong lòng hệ thống có chút hoang mang.
Nếu cảm xúc của nhân vật trong sách mạnh mẽ, cậu có thể cảm nhận được.
Hệ thống cảm nhận được hôm nay Lục Trầm Uyên dường như muốn giết chết Tô Hiểu, không biết tại sao anh không hề nói gì, còn đồng ý tìm quản gia cho Tô Hiểu xong liền đi mất.
Tuy nhiên cũng để lại trợ lý giám sát Tô Hiểu.
Vốn dĩ trong cốt truyện Lục Trầm Uyên luôn thờ ơ Tô Hiểu. Ngày thường Lục Hạo đi học, một tháng anh cũng không về nhà một lần, đến kỳ nghỉ hè nghỉ đông thì nhiều nhất cũng chỉ mỗi tuần về nhà một lần ăn cơm với Lục Hạo, sao có thể có cảm xúc mãnh liệt như vậy đối với Tô Hiểu?
Tiểu Bảo luôn cảm thấy nhiệm vụ của cậu sắp thất bại rồi.
Nếu cậu ta có hình dạng con người, chắc chắn bây giờ sẽ bất lực ngẩng mặt lên trời.
Khi lướt qua trợ lý Lục Trầm Uyên để lại, ánh mắt dò xét Tô Hiểu của anh ta khiến hệ thống cảm thấy có chút rùng mình, hận không thể bắt Tô Hiểu bước nhanh thêm mấy bước.
Đương nhiên, vị tổ tông này không hề nghe lời cậu ta.
Tô Hiểu không chỉ không bước nhanh hơn, còn dừng lại ở trước mặt trợ lý, hỏi Tăng Nghị, “Đúng rồi Tiểu Tăng, thuê được quản gia chưa?”
Tăng Nghị cung kính đáp, “Dự kiến ngày mai sẽ đến nhậm chức, phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp.”
Tô Hiểu: “Oh”
Nhận được câu trả lời, Tô Hiểu cũng không rời đi ngay, mà đứng tại chỗ nhìn Tăng Nghị một lúc.
Tăng Nghị đã theo Lục Trầm Uyên mấy năm, tự thấy bản thân cũng tu luyện được sự trầm ổn của Lục Trầm Uyên nhưng cũng bị Tô Hiểu nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, không nhịn được hỏi, “Xin hỏi phu nhân còn chuyện gì nữa sao?”
Tô Hiểu: “Có thể mời một quản gia vừa trẻ vừa đẹp trai không? Đẹp trai hơn cậu.”
Tăng Nghị:.....Cô lịch sự ghê:))
Không đợi Tăng Nghị đáp, Tô Hiểu lại nói thêm, “Nếu có thể đẹp trai hơn Lục Trầm Uyên thì càng tốt.”
Tăng Nghị cười khổ, “Chúng tôi…. sẽ cố gắng.”
Tô Hiểu nghiêm mặt, “Tôi không thích nghe cố gắng, tôi muốn chắc chắn.”
Tô Hiểu có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu nhưng khi cô nghiêm mặt khí thế cũng vô cùng đàn áp, trợ lý cảm thấy định lực của anh ta mà kém tí nữa không chừng trực tiếp quỳ xuống dập đầu rồi.
Trong lòng trợ lý Tăng cảm thán, không hổ danh là con gái của hào môn số 1.
Sau khi giao phó xong, Tô Hiểu cũng không đợi Tăng Nghị trả lời mà đi thẳng đến bàn ăn.
Tô Hiểu vừa rời khỏi, điện thoại trong túi Tăng Nghị liền reo lên.
Người có thể gọi vào chiếc điện thoại này chỉ có Lục Trầm Uyên. Tăng Nghị nhanh chóng lấy điện thoại ra nghe.
Lục Trầm Uyên: “Bọn họ vừa rồi làm gì?”
Tăng Nghị đáp, “Phu nhân vẫn luôn xem phim, thiếu gia ngồi một lúc liền về phòng, bây giờ phu nhân chuẩn bị dùng bữa.”
“Ừm.”
Lục Trầm Uyên vừa định ngắt điện thoại thì Tăng Nghị lại mở lời, “Chỉ là…”
Lục Trầm Uyên vô thức nắm chặt lấy điện thoại, “Sao vậy?”
Tăng Nghị có chút do dự không biết có nên nói với Lục tổng hay không, dù gì muốn tìm quản gia có thể đẹp trai hơn Lục tổng chắc chỉ có thể đến công ty người mẫu bắt người về thôi.
Nhưng vừa rồi dáng vẻ của Tô Hiểu không giống như đang đùa.
Sau một lúc đấu tranh nội tâm, Tăng Nghị quyết định vẫn nên nói cho Lục Trầm Uyên.
Hắn chỉ là một người làm thuê, chuyện của vợ chồng họ để họ tự giải quyết thôi.
Ổn định lại tâm trí, Tăng Nghị mở lời, “Phu nhân nói muốn tìm một quản gia vừa trẻ vừa đẹp trai hơn ngài.”