Tô Hiểu nghe vậy thì mỉm cười.
Hệ thống nhìn khuôn mặt của cô gái trong gương.
Khi cô cười, đôi mắt hoa đào cong lên, đôi lông mi dài tô điểm nổi bật dưới ánh nắng, “Vậy giúp tôi cảm ơn chủ hệ thống.”
Một câu nói không nghe ra được là thật sự cảm ơn hay trào phúng.
Đời trước dù ý thức của Tô Hiểu bị khống chế, nhưng làm việc với cường độ cao như vậy, tiền lương mỗi tháng đã thấp còn phải gửi phần lớn về cho mẹ chữa bệnh, sống ở tầng hầm ngày đêm không thấy mặt trời, cuộc sống chèn ép cô công chúa vốn được chiều chuộng đến mức không thở nổi, vì vậy vào thời khắc cuối cùng cùng trước khi đột tử, trong đầu cô chỉ nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.
Bây giờ lại muốn cô làm việc?
Nằm mơ.
Nghĩ vậy, Tô Hiểu cầm quả táo đỏ đầy đặn, vừa nhìn đã biết đắt tiền ở bên cạnh lên rồi đi ra khỏi phòng.
Không biết sao, Lục gia ngày thường vốn dĩ đi hai bước có một người giúp việc, hôm nay vậy mà một người cũng không có. Tô Hiểu đi thẳng đến phòng bếp, nhìn thấy thiếu niên đang cầm dao đứng bên trong.
Ánh sáng trước mắt bỗng nhìn bị che mất, Lục Hạo hoảng hốt ngẩng đầu. Khuôn mặt đẹp quá mức cho phép của Tô Hiểu xuất hiện trước mắt cậu. Tay cầm dao của Lục Hạo không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Tô Hiểu….
Từ khi cô gả vào Lục gia luôn luôn nghĩ cách làm khó cậu. Lúc này nhìn thấy cậu cầm dao tự tử, chắc chắn sẽ không ngăn cản mà sẽ cười nhạo, xúi giục cậu tiếp tục. Người phụ nữ này chính là người không muốn cậu chết nhất.
Tô Hiểu dường như không hề để ý đến con dao cậu cầm đang đặt ở vị trí nào, bình tĩnh liếc nhìn con dao trong tay cậu, ném cho cậu một quả táo, “Đúng lúc lắm, gọt vỏ cho tôi.”
……?
Lục Hạo vô thức buông tay, con dao rơi xuống mặt bàn, cậu đưa tay đón lấy quả táo.
Tô Hiểu thấy cậu đón lấy, liền nói, “Nhớ cắt thành miếng nhỏ rồi mang đến phòng khách cho tôi.”
Hệ thống vừa hoàn hồn liền thấy cảnh tượng này.
Cậu điên cuồng hét, “Cô làm gì vậy? Cậu ta là Lục Hạo đó!!!”
Tô Hiểu cau mày, “Lục Hạo thì sao? Không gọt táo cho tôi được à?”
Lần này hệ thống thực sự tức ngất luôn rồi. Cậu không dám tiếp tục nhìn nữa. Có lẽ lần tỉnh lại tiếp theo cậu đã về thế giới hệ thống vì nhiệm vụ thất bại rồi.
---
Toà văn phòng Lục thị.
Trong phòng họp ở tầng cao nhất, người đàn ông ngồi ở chủ vị mặc chiếc áo sơ mi thủ công cao cấp được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn, bình tĩnh nhìn cấp dưới.
Vẻ mặt anh lãnh đạm, tỏa ra khí chất uy nghiêm của người lãnh đạo, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, dường như chỉ cần chạm mắt với anh liền bị nhìn thấu.
Nếu có người dám nhìn thẳng sẽ phát hiện ánh mắt từ trước đến nay luôn lãnh đạm của Lục Trầm Uyên, giờ phút này đang hiện lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Chính là lúc cuộc họp vừa bắt đầu 10 phút, trong đầu Lục Trầm Uyên bỗng nhiên lóe lên một vài ký ức liên quan đến Lục Hạo.
Thì ra bấy lâu nay, Lục Hạo luôn bị Tô Hiểu giày vò, ban đầu là tâm lý, sau đó là thân thể.
Anh không hề biết điều này mà đau khổ nhìn bác sĩ đưa Lục Hạo vào viện tâm thần.
Không ngờ một tháng sau, Lục Hạo liền trốn khỏi viện tâm thần, làm rất nhiều chuyện xấu để báo thù, cuối cùng nhảy lầu tự vẫn.
Sự đau khổ quá mức chân thật, bóp nghẹt trái tim của Lục Trầm Uyên.
Lục Trầm Uyên bình tĩnh liên kết những ký ức tương lai hiện lên trong đầu với những chi tiết nhỏ anh chú ý đến lại với nhau, không khó để phát hiện, những ký ức bỗng nhiên loé lên trong đầu này, là thật.
Ít nhất có thể khẳng định đa phần là thật.
Người không bao giờ vắng bóng trong công việc như Lục Trầm Uyên bỗng nhiên đứng dậy, “Cuộc họp tạm thời kết thúc tại đây, xin lỗi các vị.”
Cho đến khi Lục Trầm Uyên mặc lại vest, rời khỏi phòng họp, mọi người mới phản ứng lại.
Lục Trầm Uyên - người cuồng công việc đến mức toà nhà bị sập cũng phải hoàn thành xong công việc, vậy mà bỏ dở cuộc họp đi mất rồi?
Người quản lý đang phát biểu càng thấy hoảng hốt, “Kiến nghị của tôi tệ đến mức Lục tổng bỏ đi rồi sao??”
Vậy không phải anh ta nên lập tức thu dọn đồ đạc rời đi à, nếu không ngày mai có lẽ vừa bước chân vào công ty đã bị sa thải.
Mọi người trong phòng lần lượt nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình.
---
Sau khi rời khỏi phòng họp, Lục Trầm Uyên không gọi tài xế mà đi thẳng đến hầm để xe, tự mình lái xe rời khỏi công ty.
Trong ký ức vừa rồi, Lục Trầm Uyên biết được hôm nay Tô Hiểu sẽ nhìn thấy con trai tự hại chính mình, cô không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn cười nhạo, xúi giục.
Cuối cùng, Lục Hạo không chỉ tự cắt cổ tay mình máu thịt lẫn lộn, mà còn để lại bóng ma tâm lý rất lớn, có thể nói là nguyên nhân chủ yếu khiến cho sau này cậu trở nên như thế kia.
Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Lục Trầm Uyên không nhịn được nắm chặt lại.
Nửa giờ từ công ty về đến Lục gia có thể nói là nửa giờ dài nhất trong đời anh.
Sau khi đến nhà, Lục Trầm Uyên không lái xe đến hầm để xe mà trực tiếp lái xe đến cửa chính của biệt thự, người làm vườn đang trồng hoa cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết có chuyện gì.
Sau khi xuống xe, Lục Trầm Uyên bước nhanh vào, dùng lực đẩy mạnh cửa chính.
Trong phòng khách, Tô Hiểu đang ngồi trên sofa, mái tóc mượt mà màu nâu xoã lung tung sau ghế.
Mà Lục Hạo đang ngồi bên cạnh cô.
Cảnh tượng giống như trong ký ức của Lục Trầm Uyên, tay Lục Hạo đang cầm một con dao.
Nhưng không giống là, Lục Hạo lúc này không phải cầm dao tự sát, mà cầm dao gọt táo cho Tô Hiểu.
Lục Trầm Uyên cau mày.
Gọt táo???