Trước khi ngủ, Tô Hiểu lấy chiếc đàn cổ mua lúc trước ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn. Cho dù đã sống hai đời, ký ức cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng chỉ cần chạm vào đàn thì cảm giác quen thuộc lại ập đến.
Trường Nhạc công chúa dù nhận được vô vàn sủng ái, luôn làm mình làm mẩy nhưng cũng không phải công chúa vô tài. Cô rất có tài, đặc biệt là đánh đàn rất hay, danh tiếng của cô lớn đến mức mỗi lần có vương quốc nào đến thăm cũng có hoàng tử muốn cầu hôn Trường Nhạc công chúa.
Đương nhiên tất cả đều bị hoàng đế từ chối. Ông chỉ có một đứa con gái, sao mà nỡ gả đi nước khác. Gả ra ngoài cung thôi ông còn không muốn ấy chứ.
Nghĩ đến phụ hoàng của mình, lại thêm chuyện hôm nay bị Lục Trầm Uyên mắng thảm như vậy, Tô Hiểu không nhịn được rơi một giọt nước mắt rơi xuống đàn.
Nhưng cũng chỉ là một giọt.
Tô Hiểu lập tức giơ tay lau đi giọt nước mắt, rút ra một tờ giấy lau sạch giọt nước mắt rơi trên đàn.
Nhìn cô có vẻ mong manh nhưng không phải là người yếu ớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT