Đặng Thành An sợ hãi, trong lòng thấp thỏm không thôi. Nhìn con người máu me trước mặt, cơ thể toát ra một luồng hàn khí, hai mắt trắng dã không tròng khiến nó không thể không liên tưởng đến mấy con xác sống ngoài kia. Bất giác, tay nó quờ quạng chộp lấy viên đá ném thẳng vào mặt “thây ma”.
“Đ-Đừng lại đây! Nếu không… Nếu không tao sẽ—”
“Nhóc sẽ làm gì tôi?”
Nguyễn Song Luân hất hàm, thái độ vênh váo, hắn thô bạo túm lấy cổ áo nó xốc lên, Đặng Thành An vô thức lấy tay che mặt.
Nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thẳng tay vất nó qua cho bên cấp dưới.
Gã đưa tay đỡ An, tay còn lại ôm lấy eo nó.
“Tú, về thôi.”
“Ờ hớ.” Người được gọi kia nhún vai, Đặng Thành An vùng vẫy ra vòng tay gã. Nhưng đời mà, biết sao được, sức nó không đọ lại sức người ta.
Thế là đành phải ngậm ngùi để cho số phận của nó bị đám người Zombie “có tri thức” này định đoạt.
Nhóm ba người về đến liên quân, dặn dò quân y kiểm tra tổng thể cho Đặng Thành An xong xuôi, Nguyễn Song Luân liền nhận được lệnh triệu tập từ đội trưởng.
Bước vào lều, đối diện với hắn là gương mặt tiều tụy cùng đôi mắt thâm quầng của anh.
“Anh Xái, gọi em?”
“Mọi chuyện tiến hành tới đâu rồi?”
“Ý anh là, chuyện tình cảm của em với anh hay là...”
“Nguyễn Trường Sinh.”
Isaac nói, giọng không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để khiến Nguyễn Song Luân phải rùng mình.
“Anh đúng là chẳng có thú vị gì hết, anh Xái.”
“Nói cho đúng trọng tâm.”
“Em lú luôn rồi! Sự thật là... Em thấy ai cũng là diễn viên hết á!” Nguyễn Song Luân nhún vai.
“Em không phân biệt được ai với ai trong team mình luôn! Thôi thì, pick tất cả đi anh. Chừa anh, em với lại Tú ra thôi.”
“Anh giết mày đầu tiên đấy Sinh!”
Isaac tháo kính ra, xoa xoa mi mắt, việc thiếu ngủ nhiều ngày khiến hiện tại anh không còn tâm trạng đâu để mà đùa giỡn với hắn.
“Làm việc cho nghiêm túc.”
“Ờ thì, chuyện anh nhờ em làm... vẫn chưa có kết quả. Thay vào đó, em lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”
Isaac cau mày, chờ đợi lờ giải thích uyễn Song Luân nhưng nó đã không đến.
“Hiện tại em vẫn chưa thể nói được, thời điểm thích hợp sẽ tự động nói với anh.”
“Liên quan đến thằng nhóc mà em vừa mớ mang về?”
“Cũng có thể nói là vậy.”
Bầu không khí bỗng chốc chìm lại vào trong yên ắng, Song Luân nhìn Isaac, Isaac lại nhìn Song Luân, dường như mường tượng ra được ẩn ý trong câu nói của người kia là gì.
“Anh qua xem cậu ta một lát.”
“Anh nên đi ngủ đi!”
Bỏ qua lời hắn nói, Isaac gác công việc qua một bên, đến lều quân y.
“Thật là,” Nguyễn Song Luân vò đầu, chửi thề một cái, trong thầm cảm thán tính cứng đầu của anh Xái.
Mặc dù vậy, hắn vẫn lẽo đẽo theo sau lưng anh.
Vén lều lên, lập tức một vật thể lạ lao đến treo trên người Isaac.
“Nhóc, chỉ là một mũi tiêm thông thường thôi mà. Qua đây. Nghe anh đi, không sao.”
“Tôi có điên mới tin anh!!!” Đặng Thành An xù lông, hung dữ với Anh Tú. “Mấy người định đem tôi đi làm thí nghiệm chứ gì!!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lên tiếng là Nguyễn Song Luân, thấy Isaac mãi không đi vào mà đứng ở cửa, tò mò, hắn bèn lách người qua một bên, vào.
“Trời đất ơi! Gì mà to dữ thần vậy Tú??” Nguyễn Song Luân suýt xoa khi nhìn kích cỡ của kim tiêm. “Em tính mưu sát nhóc đó nó đúng không?”
“... Anh thấy em là muốn mưu sát anh thì có. Nhỏ tiếng lại, điếc lỗ tai anh.”
Người quyền lực nhất của liên quân sau một hồi im lặng cũng đã lên tiếng. Nhìn cục bông nhỏ cứ ôm khư khư lấy mình, anh điều chỉnh tông giọng, hạ xuống nhẹ nhất có thể.
“Em tên gì bé?”
“Đặng Thành An.”
“An, trước hết thì buông anh ra đã. Có anh ở đây hai đứa nó sẽ không làm gì em.”
Đặng Thành An nghi ngờ, Isaac thấy vậy liền lập tức cho nó một lời đảm bảo.
“Anh là đội trưởng của liên quân ở đây.”
“Thật sao?” Đặng Thành An nghiêng đầu, ngây ngô hỏi lại.
“Thật.”
“Anh tên gì?”
“Phạm Lưu Tuấn Tài. Hay em cũng có thể gọi anh là Isaac cũng được.”
“Isaac!”
Đặng Thành An vừa nói vừa đu xuống người anh, Isaac ghé tai sát lại gần nó, chăm chú lắng nghe.
Đặng Thành An chỉ tay vào Song Luân và Anh Tú.
“Nếu không chạy mau anh sẽ bị hai Zombie có tri thức kia cạp đầu đem đi thí nghiệm!”
Phì! Tiếng cười bật ra từ miệng Isaac, em nhỏ này đúng là thật đáng yêu quá mức cho phép mà.
“Anh cười cái gì?”
“Xin lỗi bé, anh không cố ý chỉ là… nhìn mặt anh Sinh giống mấy con Zombie ngoài kia thật.”
“Này! Anh xúc phạm em!” Nguyễn Song Luân bất bình phản kháng.
Gương mặt đẹp trai, khí chất tổng tài này trước khi tận thế đã khiến biết bao nhiêu cô phải say đắm đấy. Cái gì mà Zombie, thứ gớm ghiếc đó đẹp trai bằng hắn sao?
“Anh Sinh, đừng có doạ thằng bé.”
“Em! Em thậm chí còn chưa có làm gì nhóc đó đâu! Anh có mới nới cũ!!”
Isaac không để ý đến Song Luân, quay qua dỗ dành bạn nhỏ mới đến.
“Bé, em có gia đình không?”
Đặng Thành An ra sức lắc đầu.
“Vậy từ nay, nơi này sẽ là nhà của em. Anh sẽ là gia đình của em. Anh bảo đảm với em, không ai có thể bắt nạt được em, hai đứa nó cũng không được. Em có đồng ý không?”
Đặng Thành An suy nghĩ một lúc rồi lia lịa gật đầu.
“Vậy An, sau này em sẽ là Negav, em út của bọn anh.”
Isaac mỉm cười, xoa đầu cục bông nhỏ. Bên kia, Nguyễn Song Luân không khỏi lắc đầu ngao ngán.
“Ảnh sắp biến thành người trông trẻ rồi.”
Anh Tú bật cười trước biểu cảm cùng thái độ khó coi của Song Luân, vỗ vỗ vai hắn, bên cạnh vẫn còn một đứa trẻ nữa này.
“Thôi nào anh Trường Sinh, mình là người lớn mình không ghen tị.”