Sân bay quốc tế Bắc Kinh nhộn nhịp, ánh đèn neon hắt lên từ những tấm kính lớn bao phủ khắp không gian. Từng đợt người vội vã lướt qua, tiếng loa thông báo vang vọng khắp nơi. Từ trong dòng người, một bóng dáng quen thuộc bước ra, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng khiến cô nổi bật giữa đám đông. Hạ Vân, sau nhiều năm rời xa Bắc Kinh, cuối cùng đã trở về.
Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đơn giản nhưng tinh tế. Mái tóc đen dài thẳng rũ xuống vai, che đi một phần gương mặt thanh tú nhưng sắc sảo. Ánh mắt cô bình tĩnh, không chút giao động, như thể cảnh vật xung quanh chẳng hề có ảnh hưởng gì tới tâm trạng của cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một tin nhắn gửi đến: “ Chào mừng trở về, xe đang đợi.” Hạ Vân khẽ mỉm cười, cất bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa sân bay, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút lạnh của đầu thu. Hạ Vân dừng lại trong giây lát, mắt nhìn ra xa. Bắc Kinh vẫn sầm uất như ngày cô rời đi, nhưng đối với cô, nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Bên ngoài sân bay, giữa những dòng xe cộ đông đúc và ánh đèn chói lóa, một chiếc Lamborghini đen bóng loáng nổi bật giữa đám đông. Đứng cạnh xe, một người đàn ông cao lớn diện vest chỉnh tề, vẻ mặt toát lên khí chất lãnh đạm nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia ấm áp hiếm hoi. Đó là Hạ Thành, anh trai của Hạ Vân – người luôn yêu thương và bảo vệ cô từ khi còn nhỏ.
Khi thấy bóng dáng của Hạ Vân bước ra từ cổng sân bay, Hạ Thành mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh chỉ thoáng qua trong chốc lát. Hạ Vân, với dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc, tiến lại gần mà không chút thay đổi cảm xúc. Chỉ có một khoảnh khắc khi hai anh em gặp ánh mắt nhau, bầu không khí dường như dịu lại, như thể một phần quá khứ giữa họ trở về.
“ Em về rồi.” Hạ Thành nói, giọng trầm thấp nhưng chứa đầy sự quan tâm. Anh mở cửa xe cho cô, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy sự chăm sóc.
Hạ Vân gật đầu, “ Anh đợi lâu chưa?”
“ Không lâu. Chỉ cần em trở về an toàn là được.” Hạ Thành cười nhạt, anh nhìn em gái mình, trong ánh mắt có chút tự hào lẫn xót xa. Anh biết chuyến đi này với cô không chỉ đơn giản là trở về nhà.
Cô bước vào xe, ghế da sang trọng ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô. Mùi hương cao cấp nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian nội thất tinh xảo. Hạ Thành nhanh chóng đóng cửa và ngồi vào vị trí lái, chiếc Lamborghini gầm nhẹ, động cơ vang lên âm thanh mạnh mẽ trước khi phóng nhanh vào màn đêm của Bắc Kinh, đưa họ trở về.
Chiếc Lamborghini lướt nhanh trên con đường rộng thênh thang, ánh đèn đường vàng rọt lướt qua cửa sổ tạo nên những vệt sáng mờ ảo. Hạ Vân nhìn ra bên ngoài, thành phố Bắc Kinh giờ đây xa lạ mà quen thuộc. Cô có cảm giác mọi thứ vẫn đứng yên nhưng bản thân mình đã thay đổi quá nhiều.
Trong xe, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng động cơ gầm nhẹ. Hạ Thành không nói gì, tập trung vào việc lái xe, nhưng trong lòng anh không ngừng quan sát em gái mình qua gương chiếu hậu. Sự xa cách của những năm tháng cô sống ở nước ngoài khiến anh không khỏi lo lắng. Cô vẫn là Hạ Vân mà anh yêu thương, nhưng lại có điều gì đó khiến cô dường như xa cách tất cả, kể cả gia đình.
“ Em sống ở nước ngoài ổn không?” Hạ Thành bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“ Ổn ạ.” Hạ Vân đáp, giọng cô vẫn điềm tĩnh, không biểu lộ nhiều cảm xúc. “ Công việc cũng ổn định, không có gì đáng lo.”
Hạ Thành gật đầu, nhưng trong lòng hiểu rằng cô chỉ trả lời qua loa. Anh biết, cô em gái của mình luôn kiên cường và ít khi để lộ những khó khăn mình gặp phải.
“ Ba mẹ rất mong em về.” Anh nói thêm, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt dịu lại. “ Họ đã chuẩn bị nhiều thứ, hy vọng em sẽ ở lại lâu dài.”
Hạ Vân nhìn sang Hạ Thành, ánh mắt thoáng qua một tia ấm áp nhưng nhanh chóng biến mất.
“ Em sẽ ở lại… cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa.” Câu trả lời đầy ẩn ý, như để ngụ ý rằng chuyến trở về này có mục đích riêng, không chỉ đơn thuần là đoàn tụ gia đình.
Hạ Thành không hỏi thêm, nhưng anh hiểu. Cả hai anh em đều là người của nhà hào môn, hiểu rằng có những điều không thể nói thẳng ra. Nhưng anh vẫn luôn tin tưởng và đứng về phía em gái, dù cô có quyết định làm gì.
Trời đêm Bắc Kinh dần chuyển lạnh, những tòa cao ốc xa hoa sáng đèn rực rỡ như biểu tượng cho sự phồn hoa của thành phố. Chiếc siêu xe phóng nhanh, bỏ lại sau lưng dòng người tấp nập, tiến về khu biệt thự xa hoa của nhà họ Hạ – nơi mà Hạ Vân đã rời xa suốt nhiều năm. Nhưng giờ đây, cô không còn là cô gái trẻ ngây thơ năm nào, mà là một người phụ nữ với nhiều bí mật.
Chiếc Lamborghini dừng lại trước cổng khu biệt thự rộng lớn của nhà họ Hạ. Ánh đèn vàng ấm áp từ ngôi biệt thự tỏa ra, bao phủ cả một khoảng sân rộng, tạo nên một cảm giác yên bình mà Hạ Vân đã không cảm nhận được suốt nhiều năm qua. Ngôi biệt thự với lối kiến trúc cổ kính đậm chất quyền quý như một minh chứng cho sự vững mạnh của gia tộc.
Hạ Thành bước xuống xe trước, nhanh chóng đi vòng qua mở cửa cho Hạ Vân. Cô chậm rãi bước xuống, đôi mắt thoáng nhìn quanh. Mọi thứ vẫn vậy, không thay đổi chút nào kể từ khi cô rời đi, nhưng trong lòng cô lại mang một cảm giác khó tả. Đôi giày cao gót của cô chạm nhẹ xuống nền đá lát sân, âm thanh vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Cửa biệt thự mở ra, người quản gia già đã đứng sẵn từ trước, nụ cười hiền hậu hướng ánh mắt ấm áp về phía cô. “ Tiểu thư, chào mừng cô trở về.”
Hạ Vân khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại “ Cảm ơn.”
Bước vào bên trong, không khí ấm cúng của ngôi nhà nhanh chóng bao chùm lấy cô. Nội thất bên trong vẫn giữ nguyên sự sang trọng và tinh tế vốn có, từ những bức tranh cổ trên tường đến chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần nhà. Mùi hương thoang thoảng từ lọ hoa lan đặt trên bàn trà gợi nhớ về những buổi tối gia đình quây quần bên nhau, nhưng nay lại có phần yên tĩnh hơn thường lệ.
Ba mẹ cô đã đợi sẵn trong phòng khách. Hạ Vân bước vào, thấy mẹ cô, bà Hạ, đứng dậy từ sofa, ánh mắt chứa đựng niềm vui xen lẫn sự lo lắng. Bà nhanh chóng tiến đến, nắm lấy tay con gái, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được nỗi xúc động. “ Vân Nhi, cuối cùng con cũng về rồi.”
Hạ Vân nhìn mẹ, một chút ấm áp thoáng qua, nhưng giọng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “ Con đã về, mẹ không cần lo lắng nữa.”
Ba cô vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt đầy yêu thương. “ Con về là tốt rồi. Chuyện ở bên ngoài thế nào?”
“ Ổn cả, ba.” Hạ Vân trả lời ngắn gọn, ánh mắt chạm vào đôi mắt sắc bén của ông, nơi luôn chứa đựng sự kỳ vọng dành cho cô.
Cả gia đình ngồi lại bên nhau, dù không quá nhiều lời nhưng trong không có sự gắn kết ngầm. Hạ Thành ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt anh lúc nào cũng dõi theo cô, như muốn bảo vệ em gái khỏi mọi sóng gió. Dù cuộc sống của cô giờ đây đã khác, nhưng khi bước qua ngưỡng cửa này, cô vẫn là con gái của nhà họ Hạ, và họ luôn là nơi mà cô có thể trở về.
Thấy đôi mắt Hạ Vân ánh lên chút mệt mỏi sau chuyến bay dài, mẹ cô liền đứng dậy, nhẹ nhàng cất lời “ Mẹ đã chuẩn bị bữa tối, chắc con đói rồi. Chúng ta cùng ăn một chút rồi con nghỉ ngơi nhé.”
Ba Hạ cũng gật đầu, giọng ông trầm ổn, dịu dàng hơn thường ngày. “ Con vừa về chắc đã mệt. Ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sớm.”
Hạ Vân khẽ gật đầu, dù không đói lắm nhưng cô hiểu rằng đây là tấm lòng của ba mẹ. Đã lâu rồi cô không được ăn cơm cùng gia đình, và cũng không muốn để ba mẹ lo lắng thêm.
Bàn ăn trong phòng bếp đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên những món ăn tinh tế, bày biện đầy đủ sắc màu và hương vị. Món canh gà tẩm thảo dược, cá hấp, bánh bao,… đều là những món mà Hạ Vân yêu thích từ nhỏ. Bà Hạ luôn nhớ rõ khẩu vị của con gái, dẫu nhiều năm qua cô không ở nhà, tình yêu thương của mẹ vẫn luôn thể hiện qua từng chi tiết nhỏ nhất.
“ Con ăn thử món này đi, mẹ nhớ ngày trước con rất thích.” Bà Hạ gắp một miếng gà đặt vào bát Hạ Vân, nở nụ cười hiền từ.
Hạ Vân nhìn mẹ, ánh mắt dịu lại, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Cô cầm đũa lên, ăn một miếng gà, hương vị thơm ngon lan tỏa.
Hạ Thành ngồi bên cạnh, nhìn em gái ăn uống, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên gương mặt anh. Anh vẫn luôn im lặng dõi theo từng hành động của cô, sẵn sàng bảo vệ và quan tâm cô bất cứ lúc nào.
Bữa ăn diễn ra trong không gian yên bình, với những câu chuyện gia đình đơn giản. Tuy vậy nhưng sự quan tâm và tình yêu thương ba mẹ dành cho cô rõ ràng hơn bao giờ hết.
Kết thúc bữa tối, Hạ Vân cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn không thể gạt bỏ đi những suy nghĩ trong đầu.
“ Đi nào, anh đưa em về phòng.” Hạ Thành nhẹ nhàng nói, đứng dậy và tiến lại bên cạnh cô. Hạ Vân chỉ gật đầu, bước theo sau anh trong ánh đèn vàng ấm áp của hành lang dài.
Hành lang được trang trí đơn giản với những bức tranh cổ được ba cô sưu tầm. Căn phòng của Hạ Vân nằm ở tầng hai, một góc yên tĩnh của ngôi nhà. Cánh cửa phòng mở ra, để lộ không gian phòng ngủ rộng rãi với tông màu trắng kem và xám nhạt, đơn giản mà thanh lịch. Mọi thứ trong căn phòng vẫn còn giữ nguyên dạng kể từ khi cô rời đi.
Hạ Thành dừng lại ở cửa, không bước vào mà chỉ đứng đó nhìn em gái. “ Em nghỉ ngơi đi. Nếu có gì cần, cứ gọi anh.”
Hạ Vân gật đầu, mỉm cười nhẹ với anh “ Em biết rồi, cảm ơn anh, anh trai.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt trầm lặng như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. “ Được rồi, ngủ sớm đi.” Sau đó, anh xoay người rời đi để lại không gian riêng cho cô.
Cánh cửa phòng khép lại, chỉ còn cô với không gian yên tĩnh. Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng đằng xa sáng rực rỡ. Cô thả mình xuống giường, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ.
Hạ Vân nằm một lát trên giường, những cảm giác mệt mỏi dần len lỏi khắp cơ thể khiến cô không thể thư giãn. Cô quyết định đi tắm, hy vọng dòng nước sẽ giúp xua tan đi những căng thẳng và mệt mỏi từ chuyến bay dài.
Cô đứng dậy, bước vào phòng tắm. Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng không gian nhỏ bé, tạo cảm giác dễ chịu. Hạ Vân mở vòi nước, dòng nước ấm chảy xuống, hơi nước nhanh chóng phủ mờ gương. Cô đứng dưới dòng nước, để nước chảy xuống từng giọt, như thể cuốn trôi đi mọi âu lo.
Hơi nước bao quanh cô, mang lại cảm giác thư giãn. Hạ Vân nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng những lo toan trong cuộc sống dần tan biến. Những hình ảnh về cuộc sống ở nước ngoài, những nhiệm vụ mà cô phải thực hiện, và cả những bí mật mà cô mang theo từ đó, tất cả như một tấm màn che kín. Cô hít thở sâu, cảm nhận sự tươi mới trong không khí, hy vọng rằng việc trở về lần này sẽ mang đến một khởi đầu mới.
Sau khi tắm xong, cô quay lại phòng ngủ, ánh đèn trong phòng đã tắt. Hạ Vân chỉ để lại một chiếc đèn bàn sáng nhẹ, không gian yên tĩnh hơn bao giờ hết. Cô thay đồ ngủ, nằm xuống giường. Những mệt mỏi dần kéo đến, Hạ Vân nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố gắng xua tan đi những nỗi lo âu. Cuối cùng, trong màn đêm tĩnh lặng của màn đêm, cô dần chìm vào giấc ngủ.