"Bác sĩ Vân." Cô ấy gật đầu với Vân Sở Lại, trên mặt mang theo vẻ cảm kích.
Vân Sở Lại gật gật đầu, nhận lấy bát cháo mà cô ấy đưa tới, nói: "Anh ấy bảo có chuyện muốn nói với cô."
Cả người Oánh Nương cứng đờ, lấy tay vén lọn tóc mai rủ xuống bên má, cô ta khẽ cười rồi ừm một tiếng, dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Sở Lại, cô ta đi vào trong lều, nhìn dáng vẻ này, có lẽ cô ta đã đoán được lời mà Vân Tử Tân sắp nói.
Nói thật, một đường chạy nạn gian nan này, Oánh Nương chưa từng bỏ lại Vân Tử Tân có thân thể tàn tật, thậm chí còn tốn hết tâm sức để tìm bác sĩ cho anh ấy, riêng phần tâm ý này đã có thể nói là cực kỳ chân thành, tình thâm ý trọng rồi.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Hiển nhiên Vân Tử Tân không có tâm tư gì với Oánh Nương, cô cũng không biết hai người làm sao mà quen biết, cũng không xen vào chuyện tình cảm của bọn họ, nhưng mà từ góc độ của một người ngoài nhìn vào mà nói, người như Oánh Nương thật sự là một điều phiền phức.
Từ lúc cô đi ra khỏi lều thì ánh mắt của cả trai lẫn gái từ bốn phía đều tụ lại đây, tụ tập lên người cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT