6

Đôi mắt đẹp của Thời Tinh lấp lánh vẻ trông chờ.

Cô ta dường như mong đợi tôi sẽ phạm sai lầm.

Thời Thanh và Tư Thấm nhìn tôi với vẻ mặt khác nhau.

Cái nhìn đó cho thấy họ chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.

Tuy nhiên, đây là những gì tôi mong đợi.

Tôi tỏ ra bối rối:

"Nam Nam, em đang nói cái gì?"

Thời Tinh sắc mặt cứng đờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:

"Quả nhiên cô so với những tên ngốc kia giỏi hơn nhiều."

"Ít nhất cũng biết tôi đã đổi tên."

Chỉ có một số ít người biết rằng chị em họ Thời đã đổi tên.

Bắc Kinh và Nam Tinh.

Lúc đó chị tôi viết thư cho tôi, trong thư chị ấy luôn gọi chị kia là "Nam Nam", khiến tôi ghen tị rất lâu.

Khi tôi trở về Thời gia lần này, tôi đã chú ý từ trước đến tất cả mọi chi tiết.

Chưa kể đến những thứ tầm thường như biệt danh.

Bên kia Thời Tinh lại đổi chủ đề:

"Bất quá, việc này cũng không quá khó, cô đừng tưởng rằng chỉ như vậy là tôi tin tưởng cô"

Tôi cười cay đắng:

"Nam Nam, chị không hiểu tại sao em lại có ác ý như vậy."

“Nếu việc chị quay lại khiến em không thoải mái thì chị sẽ rời đi ngay bây giờ.”

Tôi đứng dậy và đi thẳng ra cửa.

Lúc này, đôi chân trần của tôi đầy những vết phồng rộp và vết thương, hơn nữa là bắp chân của tôi đầy sẹo.

Tôi bước đi khập khiễng và trông rất đau khổ.

Khi đi ngang qua Thời Thanh, tôi loạng choạng suýt ngã.

Ông ấy tình cờ nhìn thấy bàn chân bẩn thỉu của tôi.

"Đủ rồi, Thời Tinh!"

Ánh mắt ông ta khẽ động, đột nhiên mắng.

“Trước tiên cứ để chị gái con ở lại đây, sau đó chúng ta nói tiếp!”

7

Tôi được chuyển vào phòng chị tôi năm đó.

Đồ đạc bên trong chắc vẫn giống như khi cô ấy còn sống, tôi chợt nhớ lại quá khứ.

Khi mới đến trại trẻ mồ côi, tôi không được chào đón vì tính cách cáu kỉnh và hung hãn.

Những giáo viên đó đã nói gì về tôi?

Ồ, họ nói tôi sinh ra đã thiếu hụt cảm xúc và là một con quái vật nhỏ, họ bảo mọi người tránh xa tôi ra.

Để hòa nhập vào nhóm và trông giống như một “người bình thường”, tôi bắt đầu bắt chước những biểu cảm nhỏ của những người xung quanh, quan sát và học hỏi từng lời nói, hành động của họ.

Tưởng mình đã ngụy trang rất giỏi nhưng tôi vẫn để lộ bí mật của mình.

Một ngày nọ, chú chuột hamster nhỏ do bạn cùng lớp nuôi đã bị giết.

Khi thầy hỏi, không ai thừa nhận. Mọi người đều sợ hãi trước tình trạng bi thảm của t.h.i t.h.ể con chuột đến nỗi không ngừng khóc.

Chỉ có điều tôi không có bất kỳ biểu hiện nào.

Vì việc đó mà thầy tưởng là tôi.

Tôi đã nói, tôi không làm vậy.

Thầy mắng tôi: “Em đúng là một con quái vật m.á.u lạnh và hay nói dối. Nếu không phải em thì sẽ là ai?”

Chị ấy đứng dậy.

Cô ấy đã dũng cảm bảo vệ tôi và nói rằng hôm đó chúng tôi cùng trực và tôi không g.i.ế.c chuột.

Hóa ra đây chính là cảm giác được ai đó kiên quyết bảo vệ.

Vì vậy, khi chị hỏi tên tôi là gì, tôi đã vô thức nói sự thật.

"Chưa có ai đặt cho em một cái tên cả."

"Được rồi, từ nay về sau chị sẽ gọi em là Từ Thiến, Thiến Thiến tốt bụng."

"Chị tên Từ Tịnh, từ giờ trở đi, em sẽ là em gái của chị!"

Chị tôi quỳ xuống, lau khô tay cho tôi và nghiêm giọng nói với tôi:

“Tiểu Thiến, em không phải quái vật, chỉ là lúc ông trời hôn lên trán em, ông ấy quên nói cho em biết đó là tình yêu mà thôi”

---Lời giải thích của cô ấy thật hay.

Tôi cứng đờ tại chỗ, cảm nhận được cơn đau kỳ lạ ở ngực.

Thực ra tôi đã nói dối chị tôi.

Tôi đã g.i.ế.t con chuột đó.

Chủ nhân của nó liên tục dùng con thú nhỏ đó để bắt nạt tôi, cho phép nó chui vào dưới cổ áo và váy của tôi và cào vào da tôi.

Tôi đã quá tức giận và g.i.ế.t nó.

Bằng cách này, Từ Tịnh đã trở thành chị gái tôi và là xiềng xích duy nhất của con quái vật trong tôi.

Kể từ đó, tôi không bao giờ có ý định g.i.ế.t ai hay bất cứ thứ gì nữa, tôi vụng về noi gương chị và trở nên yêu thương con người hơn.

Bây giờ chị ấy đã chết.

Điều này có nghĩa là xiềng xích của tôi cũng đã bị đứt.

Nhưng nếu không có chị gái tôi... tôi là một con quái vật.

(Theo dõi chúng mình tại Tiktok: hai_duong.08 để được xem thêm nhiều truyện hay nữa nhé QvQ)

8

Ngày hôm sau, tên tôi đứng đầu trên hot search.

Tôi nhìn những bình luận đó và cong môi.

Thời gia nghĩ rằng họ có thể một tay che trời nếu có tiền.

Nhưng họ quên mất rằng cũng có những tay săn ảnh cũng điên cuồng như tôi. Họ không cần tiền mà chỉ muốn lượng truy cập.

Tôi đã liên lạc trước với họ nên cố tình chọn thời điểm hôm qua để có mặt tại nhà họ Thời.

Không cần biết tôi có phải là Thời Kinh thật hay không.

Chỉ cần có người chụp ảnh, sự trở về của con gái lớn nhà họ Thời sẽ truyền qua dư luận và trở thành sự thật.

Bên ngoài càng ồn ào thì khả năng nhà họ Thời giữ tôi lại càng cao.

Ở phía bên kia, Thời Tinh tỏ ra tức giận vì không được chú ý.

Sự tức giận thậm chí còn kéo dài đến lúc ăn tối.

Cô ta có vẻ không vui:

"Ba, ba nói sẽ giúp con giải quyết mọi việc mà"

Thời Thanh chậm rãi lau miệng:

"Lúc đó ta không đồng ý cho con tiến vào giới giải trí, yêu cầu con thành thật kế thừa gia nghiệp, con nhất định phải đi ngược lại"

“Kết quả là mỗi khi có chuyện gì xảy ra, con không thể tự mình giải quyết được mà chỉ biết trông chờ vào gia đình”

Thời Tinh mím môi không nói gì.

Thời Thanh thấy vậy, chậm giọng lại, an ủi cô:

"Được rồi, chỉ là một đoạn video được một số cư dân mạng đưa tin thôi, một thời gian nhiệt giảm, nó có thể gây ra ảnh hưởng gì chứ?"

“Mà những tạp chí này, hôm qua mẹ con đã đề cử con, họ đã chọn con lên trang bìa của tháng 9 và tháng 10 năm nay.

Lên được trang bìa của tạp chí "Kim Cửu Ngân Thập" là vinh dự cao nhất dành cho các nữ diễn viên.

Lời hứa này đủ để khiến Thời Tinh mỉm cười.

Cô ta reo lên:

"A a, con yêu ba và mẹ!"

“Nhưng chị…”

"Bây giờ chị gái của con đã trở lại, cũng cần công bố ra công chúng!"

"Sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt"

Thời Thanh ngắt lời: “Quan trọng là nên công bố vào thời điểm nào!”

Ông ta thực sự đã xác nhận tuyên bố đó.

Doanh nhân coi trọng lợi nhuận hơn tất cả.

Dù làm gì thì Thời Thanh luôn coi việc tối đa hóa lợi ích là trên hết.

Thời Tinh miễn cưỡng hỏi:

“Buổi họp báo hôm nay thế nào?”

Tôi cầm d.a.o nĩa trong tay, rụt rè nói:

"Thật ra...con có một ý tưởng."

Thời Thanh và Thời Tinh ngạc nhiên nhìn tôi.

9

Buổi họp báo của nữ diễn viên mới Thời Tinh đã được tổ chức theo đúng kế hoạch.

Tuy nhiên, lần này có một nhân vật mới trong buổi họp báo.

Lúc này, cả hai chị em Thời gia đều mặc đầm dạ hội do chính Tư Thấm thiết kế, giống như một đôi búp bê sứ xinh đẹp.

Thời Tinh ôm vai tôi trìu mến.

Chúng tôi giống như một cặp chị em ruột thịt.

Tôi cầm micro, đứng trên sân khấu và chậm rãi nói:

"Xin chào mọi người, tôi là Thời Kinh"

"Trên mạng có rất nhiều tin đồn về tôi, buồn cười nhất có lẽ là việc tôi biến mất."

"Hôm nay tôi sẽ đích thân trả lời. Tôi không mất tích, nhưng tôi đã du học được năm năm và mới trở về Trung Quốc ngày hôm qua."

Có mười hai người xem buổi phát sóng trực tiếp đó.

Ngoại trừ tôi là người đột nhập vào máy tính của Thời gia, những người khác đều là những người có chức sắc thuộc giới thượng lưu ở thủ đô và cũng là bạn của Thời Thanh.

Bởi vì điều này, ông ta mới có thể bịt miệng bọn họ, nhiều năm như vậy không để bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài.

Tôi mỉm cười rạng rỡ nói tiếp:

"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn tất cả các bạn."

"Chính là bởi vì các vị quá chú ý tới chuyện này, Thời gia mới chú ý tới vấn đề đặc biệt như vậy - trẻ em mất tích.

"Vì vậy, gia tộc họ Thời đã thành lập một quỹ từ thiện mới dưới danh A Tinh với mục đích giải cứu những đứa trẻ mất tích. Chúng tôi muốn giúp đỡ mọi gia đình đang tìm kiếm con mình."

Cùng lúc đó, Thời Tinh nhẹ nhàng giơ tay, tao nhã kéo tấm vải đỏ sau lưng xuống.

---Quỹ từ thiện "Tầm Tinh".

Khi mấy chữ lớn đột nhiên xuất hiện, giọng nói nhẹ nhàng của Thời Tinh vang lên:

"Mỗi đứa trẻ lạc lối đều là một ngôi sao lạc lối."

Bầu không khí trong khán phòng đã được nâng lên đến đỉnh điểm.

Mọi người đều cảm động và rơi nước mắt trước lời nói của Thời Tinh.

Tiếng vỗ tay vang lên trong giây lát.

Buổi biểu diễn thủ đô này đã đạt đến đỉnh điểm.

Thời Thanh và Tư Thấm ngồi ở hàng ghế khán giả và nhìn tôi chằm chằm, trên môi nở nụ cười tán thưởng.

Thời Tinh ôm tôi một cách hào hứng.

Cô ta mừng rỡ như điên gọi tôi là “chị”.

"Chị! Chị quả thực là thiên tài quan hệ công chúng!"

"Nếu không phải chị nói cho em biết, em còn tưởng rằng chị thật sự đã du học năm năm!"

Tôi nhoẻn miệng cười, nhưng lại bị nửa câu sau của Thời Tinh làm cho giật mình.

Nếu chị gái tôi còn sống...

Trong 5 năm này, cô ấy nhất định sẽ có thể sống một cuộc sống rực rỡ.

Chị gái…

Đây chỉ là sự khởi đầu.

Suy cho cùng, khi con người luôn đứng ở điểm cao nhất thì khi ngã sẽ đau hơn phải không?

10

Ngay khi dự án "Tầm Tinh" được công bố, giá cổ phiếu của Thời thị đã tăng đến mức giới hạn.

Ngay cả tài khoản weibo của Thời Tinh có hàng chục nghìn người theo dõi tăng vọt, trở thành tiểu hoa đán ổn định nhất.

Mối quan hệ giữa tôi và gia đình ngày càng trở nên thân thiết hơn.

Đặc biệt là Thời Tinh.

Cô ta đã tin tưởng tôi hơn, sẽ đến rủ tôi cùng đi mua sắm và thỉnh thoảng trao đổi với tôi về việc chọn đồ.

Tôi đã nghĩ ra một số kế hoạch và Thời Tinh đã hết lời khen ngợi sau khi đọc chúng và áp dụng chúng ngay tại chỗ.

Như mọi người đã biết, trong mấy năm ngủ đông vừa qua, tôi đã xây dựng cơ sở dữ liệu về tất cả thông tin về gia tộc họ Thời có thể thu thập được trên mạng.

Tôi biết họ rõ hơn bất kỳ ai trong số họ.

Làm sao tôi có thể không nghĩ ra được một kế hoạch mà Thời Tinh hài lòng?

Cô ấy thậm chí còn tiết lộ rằng cô ấy muốn thu phục tôi về đội của cô ấy.

Dù sao thì Thời Thanh ban đầu đã phản đối việc cô ta bước vào làng giải trí, còn Thời Tinh thì luôn muốn chứng tỏ bản thân với ông .

Tôi bày tỏ sự bối rối của mình.

"Cái gì? Ba muốn em đi thực tập à?"

"Hừ, ở đó có nhiều nhân tài tinh anh như vậy, sao còn muốn cướp người của tôi?"

Thời Tinh đang nghịch thứ gì đó trong tay, phàn nàn về chế độ độc tài của Thời Thanh.

Tôi thấy thứ cô ấy đang cầm có vẻ là một lọ thuốc nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play