Mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ không khí bên ngoài đã hạ xuống âm độ, đã mấy ngày trời thành phố A bị bao phủ trong màn tuyết trắng xóa.
Trường học cũng cho học sinh nghỉ học về quê sớm vì tình hình thời tiết xấu, nhưng Tiêu Lâu vẫn bị gọi đi tham dự một buổi giao lưu học thuật của trường, hội nghị lần này kéo dài đến tận ngày 28 tháng chạp, cậu nghỉ ngơi một ngày sau đó ngay lập tức thu dọn hành lý bay về quê, dự định sẽ cùng đón năm mới cùng ông bà nội.
Nhà của ông bà Tiêu Lâu ở phía nam, cho dù là mùa đông thì hàng cây vẫn tươi tốt phủ xanh cả một con đường lớn rực rỡ gấm hoa, so sánh với khung cảnh tuyết trắng đầy trời ở phía bắc quả đúng là khác nhau một trời một vực.
Khi cậu còn nhỏ, vì công việc quá bận rộn nên Tiêu Lâu đã có một khoản thời gian sống với ông bà nội ở dưới quê, khi ấy tuổi còn quá nhỏ khiến cho những ký ức của cậu về nơi đây không còn lại được bao nhiêu. Nhưng mỗi năm tết đến xuân về cậu vẫn sẽ về quê một chuyến, bởi vì tết đoàn viên chính là truyền thống của nhà họ Tiêu, bố và các chú đều sẽ dẫn theo vợ con về nhà ông bà ăn bữa cơm tất niên, cùng nhau đón giao thừa.
Thời điểm Tiêu Lâu về đến nơi đã là chiều 30 tết, cậu chỉ vừa mở cửa chính đi vào thì đã thấy cô em họ Tiêu Tâm Duyệt vui vẻ đón cậu, cô nhóc cười hì hì nói: “Anh, sao anh về muộn vậy, bà nội vừa nhắc đến anh xong!” Cô nhóc hơi nhón chân lên, nói khẽ bên tai Tiêu Lâu, “Nhắc anh tại sao vẫn chưa có bạn gái đó.”
Tiêu Lâu: “...”
Ngày lễ ngày tết về nhà, lần nào cậu cũng phải nghe bài ca giục lấy vợ của người lớn.
Tình trạng hiện giờ của Tiêu Lâu chính xác đã là “Thanh niên vừa già vừa ế”, đã 27 tuổi rồi mà ngay cả một mảnh tình vắt vai cũng không có.
Cậu đi học sớm, 17 tuổi đã đậu vào học viện y, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ thì ở lại trường dạy học, tuổi vẫn còn trẻ mà đã lên chức phó giáo sư. Tính cách ôn hòa, ngoại hình cao ráo, khuôn mặt lại rất điển trai, theo lý thuyết đối với những tiêu chí như vậy hẳn là cậu phải có 10 người yêu mới đúng…
Đáng tiếc, chuyên ngành cậu học lại là pháp y.
Người ta vừa nghe thấy hai từ “Pháp y” này là sẽ liên tưởng đến xác chết, ai lại muốn hẹn hò với người ngày nào cũng giải phẫu xác chết chứ?
Kỳ thật, Tiêu Lâu không phải học pháp y hình sự, sẽ không phải đến hiện trường vụ án giết người thẩm định nguyên nhân cái chết của nạn nhân.
Sau khi cậu tốt nghiệp đã ở lại trường dạy học theo đề nghị của của giáo viên mình, phần lớn thời gian hàng ngày đều là tham gia các lớp học pháp y, khi rảnh rỗi còn có thể tới giúp đỡ tại trung tâm giám định pháp y thành phố A. Bình thường các vụ án được chuyển tới trung tâm giám định đều là tai nạn xe cộ hoặc ẩu đả đánh nhau, đôi lúc sẽ có giám định gen, chất độc v.v., nên thực tế đã lâu lắm rồi cậu không còn nhìn thấy xác chết nữa.
Đi vào trong phòng khách, Tiêu Lâu lễ phép hỏi thăm sức khỏe của người lớn trong nhà sau đó còn biếu cho mỗi người một phần quà. Quả nhiên bà nội nhìn cậu tủm tỉm cười nói: “Tiểu Lâu à, khi nào thì con dẫn cháu dâu về cho bà nội đây?”
Tiêu Lâu đứng một bên xoa bóp vai cho bà nội, chầm chậm nói: “Bà nội, hiện tại con chỉ muốn tập chung vào công việc mà thôi, còn việc kết hôn, đợi khi nào con 30 tuổi rồi lại tính đi ạ.”
Tiêu Tâm Duyệt ở bên cạnh ồn ào: “Anh, nếu lúc trước anh học y lâm sàng rồi vào bệnh viện làm bác sĩ, dựa vào nhan sắc của anh chắc chắn con gái người ta sẽ xếp hàng dài để theo đuổi anh. Kết quả thì sao, anh học pháp y, vừa nghe thấy hai từ này tất cả các em gái xinh đẹp đều bị dọa cho chạy hết, ha ha ha.”
Tiêu Lâu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía cô nhóc: “Đây chỉ là thành kiến về nghề nghiệp mà thôi. Pháp y cũng không đến mức giải phẫu người như trên phim đâu.” Cậu đi đến bên cạnh Tiêu Tâm Duyệt hạ giọng nói: “Hơn nữa, đã lâu rồi anh không chạm vào xác chết.”
Nói xong cậu cong môi cười, da đầu Tiêu Tâm Duyệt tê dại, lập tức xoay người chạy đi mất.
Đúng lúc trong phòng ăn đã bắt đầu gọi mọi người đến ăn cơm, Tiêu Lâu đỡ bà nội ngồi vào bàn ăn, tự nhiên rời sự chú ý đến trên người Tiêu Tâm Duyệt: “Em đã quyết định năm sau nộp hồ sơ vào trường nào chưa?”
Cô em họ nhỏ tuổi nhất nhà Tiêu Tâm Duyệt năm nay cũng đã 18 tuổi, học kỳ sau là bắt đầu thi đại học.
Không hỏi đến thì thôi, Tiêu Lâu vừa nhắc đến, đề tài nói chuyện từ khi nào kết hôn đã biến thành con gái thì nên học trường gì thì sau này ra trường sẽ dễ kiếm việc làm, Tiêu Tâm Duyệt cũng tham gia vào cuộc thảo luận, lúc này đã không còn ai nhắc đến chuyện kết hôn của Tiêu Lâu nữa, điều này khiến cho Tiêu Lâu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn xong bữa cơm tất niên, người lớn trong nhà bắt đầu chơi mạt chược, Tiêu Lâu thì kéo hai đứa em họ vào phòng bên chơi.
Tiêu Tâm Duyệt lấy ra một bộ bài tây mới toanh, nói: “Ba người chúng ta chơi đấu địa chủ đi, ai thua thì uống, thế nào?”
Em trai Tiêu Úy hào hứng vén tay áo lên, vẻ mặt nôn nóng: “Tới tới tới, em giỏi nhất chính là trò đấu địa chủ này!”
Tiêu Lâu không có hứng thú chơi đánh bài, nhưng mỗi năm về ăn tết thì người lớn đều chơi mạt chược, chỉ còn lại Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy chơi đánh bài với nhau thì quá chán rồi, không còn cách nào khác người anh lớn này đành phải chơi cùng hai nhóc.
Đấu địa chủ là một trong những kiểu chơi với bài poker phổ thông nhất. Quy tắc rất đơn giản, người nào làm “Địa chủ” thì có thể bổ sung bài chủ tăng sức mạnh, hai “Nông dân” còn lại sẽ liên thủ hai đánh một, hai bên chia làm hai phe, ai hết bài trước thì thắng.
*Đấu địa chủ: trò chơi phổ biến ở Trung Quốc. Trò chơi tiến hành với ít nhất 3 người, 54 lá bài. Một người sẽ là địa chủ, hai người khác sẽ là nông dân, địa chủ được thêm ba con cuối, hai nông dân sẽ đấu bài với địa chủ. Nếu địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, còn một trong hai nông dân ai hết bài trước thì hai nông dân thắng. Bài dùng cả quân Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.
Lần bốc bài đầu tiên của Tiêu Lâu khá may mắn, trực tiếp lấy được quân Joker.
Nhìn quân Joker trong tay, cậu không chút do dự nào nói: “ Gọi địa chủ.”
Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy đành phải liên thủ cùng nhau đánh bại Tiêu Lâu.
Kết cục, bài của Tiêu Lâu đỏ đến mức biến thái, trừ bỏ quân 9, 10, J, Q, K anh còn có mấy đôi bài, một bộ ba, tứ 5 cùng với đủ hai quân Joker, quả thực là diệt cho đối thủ không còn đường sống.
Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy đều đang dùng ánh mắt khó tin mà nhìn anh họ mình một cái, cả hai chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lâu ra một lượt hết số bài cậu cầm trên tay.
Tiêu Lâu mỉm cười nói: “Anh thắng nhé, hai đứa mỗi người uống một nửa cốc coca đi.”
Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy bày ra vẻ mặt đau khổ uống coca.
Những ván bài kế tiếp, mặc kệ là Tiêu Tâm Duyệt hay là Tiêu Úy làm địa chủ thì cuối cùng đều sẽ bị anh lớn Tiêu Lâu đánh cho lệ rơi đầy mặt. Sự may mắn khi đánh bài của Tiêu Lâu đêm nay quả thực khiến cho người khác không thể nào đánh giá nổi, Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy mỗi lần bốc được lá Joker thì đều phải uống coca đến mức sắp ói ra tới nơi.
Ba người ngồi đánh bài đến tận rạng sáng 12 giờ.
Bên ngoài đã bắt đầu đì đùng bắn pháo hoa chúc mừng năm mới, Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy lập tức vui vẻ chạy ra sân đốt pháo, Tiêu Lâu mặc thêm áo khoác, đang lúc cậu muốn đi ra ngoài thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, trên màn hình hiện ra một thông báo tin nhắn: “Chúc mừng năm mới.”
Người gửi: Ngu Hàn Giang
Nhìn thấy avatar cảnh tuyết quen thuộc của đối phương, Tiêu Lâu khẽ mỉm cười, trả lời tin nhắn của người kia ngay lập tức: “Anh cũng vậy, chúc mừng năm mới.”
Ngu Hàn Giang hỏi: “Khi nào cậu về trường?”
Tiêu Lâu trả lời: “Chắc là ăn tết đến hết mùng bảy thì tôi sẽ về.”
Ngu Hàn Giang: “Lúc đó nhờ sự giúp đỡ của cậu tôi mới hoàn thành công việc nhanh đến vậy, khi nào cậu về tôi mời cậu một bữa cơm.”
Tiêu Lâu mỉm cười nhắn trả lời: “Đội trưởng Ngu khách sáo rồi, khi nào về tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
Ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng “đì đùng” sôi động, pháo hoa với đủ loại màu sắc đua nhau nở rộ tô điểm thêm chút màu sắc rực rỡ lên bầu trời đêm tĩnh mịch.
Tiêu Lâu đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người trên điện thoại, trong đầu không khỏi nhớ về lần đầu tiên cậu gặp Ngu Hàn Giang.
Đó là một ngày mưa tầm tã, khoa y học có một nữ sinh nhảy lầu tử vong, tin tức làm chấn động đến đội cảnh sát thành phố A. Vốn dĩ Tiêu Lâu và nữ sinh ấy không quen nhưng tiết học cuối cùng mà nữ sinh ấy tham gia lại là tiết học của Tiêu Lâu, cậu lập tức được cảnh sát mời về đồn lấy lời khai.
Khi vào đồn, ánh mắt của cậu đầu tiên là bị một người thu hút - một người đàn ông mặc cảnh phục màu xanh biển, dáng người anh thẳng tắp đứng ở bên cửa sổ, thân hình cao lớn, hai chân thon dài, sườn mặt anh tuấn tựa như một pho tượng được điêu khắc đầy tinh tế.
Như là cảm nhận thấy ánh nhìn của Tiêu Lâu, người đàn ông đó xoay người nhìn thẳng về phía cậu, khi đi đến gần thì anh khẽ gật đầu, nói: “Xin chào, tôi là đội trưởng tổ trọng án Ngu Hàn Giang, mong giáo sư Tiêu hợp tác với tổ điều tra.”
Tiêu Lâu cũng gật đầu chào đáp lại: “Xin chào đội trưởng Ngu, tôi chắc chắn sẽ dốc lòng phối hợp.”
Ngu Hàn Giang dẫn cậu đi vào bên trong phòng thẩm vấn, anh đưa tay mời Tiêu Lâu ngồi xuống ghế, nói: “Họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp là những thủ tục bắt buộc phải điền, nên tôi mong cậu thành thật trong câu trả lời của mình.”
Trong quá trình ghi chép, giọng nói của người đàn ông trầm ấm hữu lực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như kiếm, khiến cho người đối diện mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt mỗi khi bị anh nhìn chằm chằm, có chút thở không ra hơi.
Dù bản thân Tiêu Lâu biết bản thân không liên quan gì đến vụ việc lần này đi nữa thì cậu cũng không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mình.
… Ánh mắt kia thâm thúy lại lạnh băng, giống như là một mặt hồ kết băng, khiến cho người khác lạnh cả sống lưng.
Tốc độ phá án của cảnh sát lần này nhanh đến phi thường, vụ việc được xác định là một vụ mưu sát. Ngay hôm sau cảnh sát đã bắt được tên hung thủ, là bạn cùng phòng của nữ sinh kia đẩy người ngã xuống lầu, câu chuyện này sau đó còn khiến cho cư dân mạng bàn tán một khoảng thời gian.
Sau lần ấy, cái nhìn của Tiêu Lâu về hiệu suất làm việc của cảnh sát thành phố A đã có sự thay đổi to lớn.
Cậu thông qua bạn học cũ của mình mới biết được thêm một chút về Ngu Hàn Giang, nghe nói, thân thế của Ngu Hàn Giang khá bí ẩn, khi tuổi vẫn còn trẻ anh đột nhiên được bổ nhiệm vị trí đội trưởng tổ trọng án. Tổ trọng án được sở cảnh sát thành phố A lập ra chỉ để phá các vụ án nghiêm trọng như bắt giam, mưu sát, hiếp dâm. Từ khi Ngu Hàn Giang tới nhậm chức, anh đã phá được rất nhiều vụ án bị bỏ ngỏ, không ngừng nâng cao hiệu suất phá án.
Người đàn ông này chính trực thanh liêm, máu lạnh vô tình, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến những phần tử phạm tội nghe tên đã sợ mất mật. Chỉ cần ánh mắt sắc lẻm đó liếc qua là đủ khiến cho kẻ nào có tật giật mình sợ đến run rẩy. Nghe đâu cách anh thẩm vấn phạm nhân rất đặc sắc, kẻ tình nghi có cứng đầu đến mấy sau khi được anh chăm sóc đặc biệt xong cũng ngoan ngoãn mở miệng nhận tội. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cái tên Ngu Hàn Giang đã trở thành truyền kỳ trong giới cảnh sát thành phố Giang Châu.
Sau khi nghe được sự tích của anh, Tiêu Lâu ngay lập tức bội phục người đàn ông này, cảm thấy Ngu Hàn Giang chính là một người trẻ đầy triển vọng.
Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không còn cơ hội gặp mặt lần nữa, nhưng không quá mấy ngày sau, Ngu Hàn Giang đột nhiên tìm đến văn phòng trung tâm giám định pháp y, anh có ý muốn nhờ Tiêu Lâu hỗ trợ mình giám định một loại chất độc cực kỳ hiếm thấy. Khi còn học tiến sĩ, Tiêu Lâu tập trung chuyên nghiên cứu về chất độc, cũng đã từng cho ra đời rất nhiều luận văn giá trị cao, cực kỳ nổi tiếng trong ngành. Ngu Hàn Giang tìm tới cậu nên hai người cũng vì thế mà chia sẻ Wechat và số điện thoại.
Tiêu Lâu hỗ trợ cảnh sát phá được trọng án có tình tiết sử dụng chất độc rất nghiêm trọng, lời “Cảm ơn sự hỗ trợ” của Ngu Hàn Giang chính là vì sự việc lần đó. Mối quan hệ của hai người không quá thân thiết, quanh đi quẩn lại tổng cộng bốn lần gặp mặt, tất cả đều bởi vì công việc, nhưng cũng có thể xem như là có quen biết.
Tiêu Lâu đứng ở bên cửa sổ lâm vào hồi ức, cậu không phát hiện ra, lúc này trên bàn nhỏ bày đầy bài tây đang tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ kỳ dị, luồng ánh sáng kia dần dần hình thành ra một cơn lốc xoáy, như muốn đem tất cả mọi thứ xung quanh hút vào bên trong.
Mùng bảy tết, Tiêu Lâu chào tạm biệt người nhà sau đó bay trở về thành phố A.
Cậu nghĩ về lời hẹn đêm 30 tết, sau khi về đến nhà Tiêu Lâu nhắn ngay cho Ngu Hàn Giang một tin nhắn: “Đội trưởng Ngu, Tôi đã quay lại thành phố A. Khi nào anh rảnh, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?”
Không có lời hồi âm.
Ban đầu Tiêu Lâu còn nghĩ có thể là Ngu Hàn Giang đang có việc bận nên chưa trả lời tin nhắn, cậu đành ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lướt tin tức để giết thời gian trong khi chờ câu trả lời của Ngu Hàn Giang.
Nhưng qua cả giờ cơm tối, Tiêu Lâu cũng không chờ được tin nhắn hồi đáp của người kia.
Thân phận của đội trưởng Ngu có chút đặc biệt, không có thời gian để trả lời tin nhắn thì chắc anh đã gặp phải vụ án gì đó khó giải quyết, cũng có thể anh đang ở hiện trường để thu thập bằng chứng. Tiêu Lâu rất thức thời quyết định không quấy rầy đối phương, bản thân thì đi xuống dưới nhà đá một bát mì cho ấm bụng trước.
Ăn xong mì, cậu lại rẽ đến siêu thị để mua thêm một số đồ dùng cần thiết, kết quả khi cậu đang qua đường đột ngột có một chiếc xe buýt mất kiểm soát đi như bay đang tiến gần đến chỗ Tiêu Lâu —
Tiêu Lâu hoảng hốt trợn mắt, máu toàn thân như ngừng chảy!
Rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần quay đầu chạy, nhưng tốc độ của chiếc xe buýt kia thực sự quá nhanh, cậu chỉ kịp bước lên một bước, toàn thân đã bị đâm bay ra xa một đoạn!
Sau đó, cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Một lần nữa tỉnh lại, trước mắt Tiêu Lâu lại là một mảnh trắng xóa.
Xung quanh là từng làn sương mù đặc quánh, sau đó bên tai cậu vang lên một âm thanh số hóa không cảm xúc một cách rõ ràng: “Tiêu Lâu, chúc mừng bạn đã bị Thế Giới Thẻ Bài lựa chọn, bạn có hai sự lựa chọn —
Thứ nhất: Hãy an tâm mà yên nghỉ đi, quên đi tất cả, linh hồn của bạn sẽ hoàn toàn tiêu tan, từ nay không còn lo nghĩ đến ốm đau bệnh tật.
Thứ hai: Sống lại ở Thế Giới Thẻ Bài, đồng nghĩa với việc chấp nhận tiến vào khu khiêu chiến. Nhưng, các quy tắc sống sót tại Thế Giới Thẻ Bài rất tàn khốc, có lẽ sự tồn tại ở đây còn không bằng sảng khoái chết đi.”
Tiêu Lâu có chút không hiểu, cái âm thanh mà cậu đang nghe thấy là ảo giác hả? Lại còn đưa cho cậu hai sự lựa chọn kỳ quái vô cùng?
Bởi vì cậu chưa đưa ra đáp án, giọng nói số hóa không cảm xúc kia lại online một lần nữa: “Bạn có 10 giây để đưa ra sự lựa chọn, lưu ý hãy đưa ra đáp án trước khi thời gian đếm ngược kết thúc, 10, 9, 8, …”
Tiêu Lâu quyết đoán nói: “Ta chọn ở lại.”
Mặc kệ thứ âm thanh này có phải ảo giác hay không, trong hai phương án mà nó đưa ra, cậu chỉ có thể lựa chọn cái sau.
Cậu mới sống được bao nhiêu lâu cơ chứ, cậu mới 27 tuổi, cậu không muốn mình lại ra đi như vậy. Chỉ cần cho cậu một cơ hội sống tiếp, mặc kệ tương lai phải đối mặt với loại thế giới gì, có nhiều nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa… Thì ít nhất là vẫn còn sống không phải sao?
Sống sót mới có hy vọng.
Tiêu Lâu nhanh chóng làm bản thân bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi là ai?”
Đối phương lạnh nhạt trả lời: “Tôi là tinh linh hệ thống trí tuệ cao của Thế Giới Thẻ Bài, bạn không thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy bạn.”
Cảm giác bị giám thị khiến cho Tiêu Lâu không khỏi nhíu mày, cậu hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục hỏi: “Vậy “Thế Giới Thẻ Bài” theo lời ngươi nói, nó rốt cuộc là gì?”
Ngay sau đó vô số thẻ bài xuất hiện trước mắt Tiêu Lâu.
Cậu nhận ra chúng, đó chính là bộ bài tây mà cậu đã cùng Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy chơi hồi Tết âm lịch, hình hoa văn màu lam vô cùng quen thuộc ở mặt sau, đây chính xác là bộ bài Tiêu Tâm Duyệt mua ở mấy quán bán đồ ăn vặt gần cổng trường học.
Quân 5 Cơ, quân 8 Rô, quân 10 Nhép, quân J Bích,... Có đủ loại màu sắc và hoa văn của bộ bài tây, tất cả 54 lá nối liền với nhau như một sợi xích thật dài, bay lượn trước mắt Tiêu lâu như là một dải dây phim nhựa ngày xưa.
Giữa màn sương mù trắng xóa, những lá bài kết nối theo chiều ngang và chiều dọc, bốn chất bài hòa lẫn vào nhau không theo bất cứ quy luật nào, chỉ trong mười giây, hằng hà sa số những lá bài tây kết hợp cùng nhau tạo thành một bức tường với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hệ thống: “Chào mừng người chơi Tiêu Lâu bước vào Thế Giới Thẻ Bài.”