13
Không biết Hứa Văn Văn làm cách nào để thuyết phục cha mẹ nuôi của tôi giả vờ rằng chuyện xảy ra tối qua không tồn tại và để cô ta tiếp tục làm trưởng phòng thiết kế.
Có lẽ điều này là do khác máu tanh lòng chăng?
Tôi mỉm cười.
Tình cảm gia đình à?
Đúng là trò đùa lớn nhất từ trước đến nay.
Kiếp trước khi tôi đi tìm cha mẹ ruột, nhưng tôi không ngờ rằng mình không hề bị bắt cóc mà là bị họ tích cực bán đi, chỉ với giá ba trăm tệ.
Họ còn bàn việc tìm cách lấy lại tôi khi tôi đủ tuổi lấy chồng. Người vợ của người bán thịt năm mươi tuổi ở đầu làng đã chết và nên ông ta muốn lấy tôi về làm vợ, có lẽ tôi sẽ không phải trả tiền mua thịt lợn ở chợ trong tương lai.
……
Trong nhà quá ồn ào, Hứa Văn Văn luôn lợi dụng sự vắng mặt của cha mẹ nuôi để kéo theo nhiều người về.
Tôi mang bản thảo thiết kế đến trường tìm giáo sư và nhờ ông xem giúp.
Thầy rất nhiệt tình và đã hướng dẫn tôi suốt cả buổi chiều, thầy ấy vô cùng biết ơn tôi vì đã cho thầy được làm quen với thần tượng của mình là Tống tiên sinh.
Khi tôi rời khỏi tòa nhà văn phòng và nhìn các sinh viên trẻ trong khuôn viên trường, tôi không khỏi bật cười.
Thật tuyệt vời khi còn trẻ.
Tôi nhặt một chiếc lá bạch quả, chụp ảnh và gửi cho Minh Các.
Rất nhanh liền nhận được một cuộc gọi video: "Kiều Kiều, em đã trở lại trường học rồi à?"
Tôi bước về phía cổng trường, mỉm cười gật đầu:
"Đúng vậy, em đã nhờ giáo sư Lý giúp em hướng dẫn cho cuộc thi thiết kế. Hôm nay không phải anh có cuộc họp cấp cao sao?"
Minh Các lười biếng tựa lưng vào ghế: “Ừ, một đám già khụ cứng đầu thật sự khó đổi mới, quên đi, những chuyện chán chường này anh sẽ không nói cho em biết đâu, em còn nhớ quán thịt nướng ở sau trường học không? Đến đó đợi anh, lát nữa anh sẽ đến.”
Có vẻ như cuộc họp hôm nay của anh ấy không diễn ra tốt đẹp.
Trước khi cúp điện thoại, tôi cười đùa: “Được rồi, lái xe chậm lại và đừng chửi ai nhé”.
Minh Các cười hắc hắc: “Hiện tại ai dám động vào xe của anh chứ?”
Anh ấy từng lái một chiếc ô tô rất rẻ, nhưng cũng vì vậy mà anh ấy thường xuyên gặp phải những người không tuân thủ luật giao thông, họ toàn hét lên: “Tôi đủ khả năng trả tiền cho chiếc xe của cậu”.
Vì vậy, anh ấy đã đổi một chiếc xe đắt tiền hơn, muốn đi đến đâu cũng bị tránh như tránh tà.
Khỏi phải nói, tình trạng xe đã được cải thiện rất nhiều.
14
Có một con phố ẩm thực ở cửa sau của khuôn viên trường với rất nhiều món ăn ngon.
Trong số đó có một nhà hàng đồ nướng, đồ ăn rất ngon. Tôi từng uống rượu ở đây với Minh Các và một số anh em của anh ấy.
Bình thường đèn vẫn sáng, nhưng trong thời gian này đường đang được xây dựng, nhiều người bán hàng rong đã trở về, cũng không có đèn đường.
Tôi đã cá với anh ấy rằng nhà hàng thịt nướng sẽ đóng cửa.
Anh ấy không tin và nhất quyết muốn tôi quay video.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tôi quay đầu nhìn lại và thấy hai người đàn ông đội mũ chóp đang đi về phía tôi.
Cảm giác bất an trong lòng chợt dâng lên, tôi nhanh chóng chạy nhanh.
Kết quả là những người phía sau cũng bắt đầu đuổi theo, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đường đi rất xấu, trước mặt là đủ loại ổ gà.
Tôi suýt ngã xuống, và ngay khi họ sắp bắt được tôi, màn đêm tối tăm phía trước đột nhiên sáng lên như ban ngày.
Minh Các xuất hiện trước mặt tôi như từ trên trời rơi xuống.
Hai người phát hiện có người tới liền quay đầu bỏ chạy.
Minh Các ôm chặt lấy tôi: “Không sao, không sao, Kiều Kiều, có anh ở đây…”
Tôi đã gọi cảnh sát sau đó, nhưng camera giám sát gần đó bị hỏng và không tìm thấy ai khả nghi.
Buổi tối về đến nhà, Hứa Văn Văn ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy tôi đã trở về bình an vô sự, hiển nhiên có chút thất vọng.
Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Số tốt quá nhỉ!"
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng tôi và Minh Các vẫn nghe rõ.
Minh Các hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hai bàn tay trong túi của tôi siết chặt thành nắm đấm, có vẻ cô ta nóng lòng muốn tôi chết lắm rồi.
……
Buổi tối, Minh Các ngồi ở mép giường dỗ dành tôi không ngừng, cho đến khi tôi từ từ nhắm mắt lại.
Anh cúi xuống hôn lên trán tôi rồi nhón chân ra ngoài và tắt đèn.
Thật may mắn khi tôi gặp được Minh Các.
Tôi lại gặp ác mộng vào ban đêm, mơ thấy Hứa Văn Văn ném tôi vào bệnh viện tâm thần sau khi cô ta chơi chán.
Đó mới chính là địa ngục thực sự, khiến tôi sống không được chết không xong.
Tôi thề, tôi sẽ bắt cô ta cũng phải sống trong địa ngục giống như tôi, sống còn hơn chết!
Follow chúng tớ tại Tiktok: haiduong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đọc thêm nhiều truyện hợp gu hơn nhé! QvQ
……
Tôi sắp phải đứng trên sân khấu của cuộc thi thiết kế cao nhất Trung Quốc và tôi vô cùng lo lắng.
Minh Các cười xoa đầu tôi: "Kiều Kiều, em có thể làm được. Em sinh ra là để đứng trên sân khấu và tỏa sáng."
Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh bước lên sân khấu.
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Chiếc váy đen do tôi thiết kế khiến họ kinh ngạc, bằng sự lạnh lùng và khí chất đã được rèn giũa của mình, chinh phục tất cả quan khách và ban giám khảo có mặt.
Tôi đứng trên sân khấu nhìn xuống anh dưới khán đài.
Đôi mắt tôi không khỏi đỏ lên vì xúc động.
Tôi đã đạt được giấc mơ mà kiếp trước tôi không thể đạt được.
Về giải thưởng, Tống tiên sinh đã đích thân trao giải cho tôi, ảnh chụp tôi nhận giải sẽ xuất hiện trên khắp các mặt báo, tạp chí lớn vào ngày mai.
Tôi đã bước qua cánh cửa thiết kế bằng tất cả sự nỗ lực của mình.
15
"Bố mẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tôi đang vui vẻ ôm giải thưởng trở về nhà thì phát hiện ra không khí ở nhà vô cùng im lặng.
Mẹ nuôi thở dài: “Văn Văn, khoản đầu tư này bị lừa rồi.”
Hứa Văn Văn lại muốn vu oan cho tôi, nhưng thấy Minh Các có mặt, cô ta không dám nói gì.
Có vẻ như lần trước, cô ta đã có một bài học.
Tôi nhẹ nhàng an ủi cha nuôi: “Không sao đâu, chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi”.
Cha nuôi cười lạnh: “Một ít tiền à? Cả chục triệu tệ đấy!”
……
Ừm có chút quá đáng thật, liếc mắt liền thấy Minh Các đang lén cười xấu xa.
Chẳng trách hôm qua anh ấy đưa tôi đi xem biệt thự, anh nói:
"Em không phải thích nhà hướng mặt ra biển, ngắm hoa nở vào mùa xuân sao? Gần đây anh dễ dàng kiếm được 10 triệu từ khoản đầu tư của mình, nên có thể tặng cho em một căn nhà đó nha"
Hứa Văn Văn khóc đến sưng mắt: "Cha, con không cố ý, cho con một cơ hội nữa, con cam đoan sẽ không có vấn đề gì!"
Cha nuôi tức giận hét lên: “Muốn phá hủy hoàn toàn công ty của tao mày mới hài lòng à?”
Mẹ nuôi an ủi cô ta: "Sao ông tàn ác thế? Văn Văn không cố ý, không phải chỉ có chút tiền à?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Cha đừng nóng giận, tức giận mà tổn hại thân thể thì phải làm sao? Nhìn xem, đây là giải thưởng con giành được trong cuộc thi hôm nay.”
Cha nuôi nhìn qua cũng không hỏi giải thưởng là gì, dù sao từ nhỏ tôi đã nhận được vô số giải thưởng.
Tôi liếm môi, có chút khiêu khích nhìn Hứa Văn Văn: "Ba, chuyện này..."
Rầm.
Hứa Văn Văn trực tiếp quỳ xuống và ngắt lời tôi.
"Cha, cho con một cơ hội nữa, hiện tại con đang đàm phán một dự án, chỉ cần con giành được, hiệu quả hoạt động của công ty sẽ lại tăng gấp đôi!"
Vì vậy, cha nuôi đã cho cô ta một cơ hội nữa và nói: “Nếu lần này con không thành công thì sau này đừng đến công ty nữa!”
16
Bị ép đến đường cùng Hứa Văn Văn buộc phải đánh cược và bắt đầu ngủ với khách hàng.
Cô ta cũng thành lập một bộ phận quan hệ công chúng đặc biệt, nơi chứa đầy những cô gái được cô mời từ các hộp đêm. Cả công ty đang hỗn loạn.
Cha nuôi đi buôn bán ở nước ngoài, mẹ nuôi không biết gì ngoài ăn uống và vui chơi.
Vì vậy, dưới sự thúc đẩy của Minh Các, Hứa Văn Văn đã hoàn toàn thua trong cuộc chiến xoay chuyển tình thế.
Cha nuôi từ nước ngoài về, vừa vào công ty liền bị các cấp chặn lại, họ nói nếu Hứa Văn Văn không bị sa thải, tất cả bọn họ đều sẽ rời đi!
Đêm đó cha nuôi tôi trở về, tức giận đến mức suýt lật đổ bàn ăn.
"Làm tốt lắm, Hứa Văn Văn, mày chẳng khác nào một kẻ thất bại"
"Mày đã hủy hoại hoàn toàn mặt mũi của tao"
Mẹ nuôi nhanh chóng ngăn cản cha nuôi: "Sao vậy? Không phải chỉ là một ít tiền thôi sao? Công ty sau này sẽ thuộc về Văn Văn, sao ông có thể mất bình tĩnh đến như vậy?"
Cha nuôi tức giận đến mức đẩy mẹ nuôi xuống đất, một chồng ảnh dày đặc rơi xuống đất.
Có những bức ảnh đầy màu sắc, cũng có những bức ảnh vợ khách hàng đến công ty quậy đục nước với lời nhắn: Chào tiểu tam giựt chồng, Hứa Văn Văn!
Sau đó là hàng loạt thông tin đã được kiểm chứng, để làm giàu cho túi tiền một cách nhanh chóng và muốn nhanh nhận được kết quả, cô ta đã cố tình dùng vải kém chất lượng thay cho vải tốt, khiến nhiều khách hàng phải trả lại đơn hàng và đòi bồi thường thiệt hại.
Danh tiếng của cô ta và danh tiếng của công ty đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Mẹ nuôi nhìn bức ảnh mà òa khóc: "Tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm gì đây?"
Không phải nói công ty làm sao bây giờ, mà phải nói Hứa Văn Văn làm sao bây giờ..
Cha nuôi nắm lấy vai tôi như người sắp chết đuối nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất.
"Kiều Kiều, nghe nói con đạt được giải nhất cuộc thi thiết kế mới nổi trong nước, chuyện lớn như vậy vì sao không nói cho cha biết?"
Tôi cười nhẹ: “Con đã nói với cha mẹ rồi, nhưng cha mẹ bận việc của Văn Văn, nên có lẽ không nghe thấy.”
Cha nuôi mỉm cười ân cần: “Bắt đầu từ ngày mai Kiều Kiều sẽ đến công ty làm việc, con sẽ phụ trách bộ phận thiết kế!”
Tôi mím môi và không nói gì.
Minh Các chợt cười nhẹ:
"Không, Kiều Kiều cuối cùng cũng đồng ý vào công ty của con làm việc rồi. Cô ấy chỉ đồng ý sau khi con hứa sẽ chia cho cô ấy 20% cổ phần."
Cha nuôi vội vàng nói: “Sau này công ty của cha sẽ là của Kiều Kiều, ngày mai lập tức sẽ chuyển 30%!”
Có vẻ như ông ấy thực sự tuyệt vọng, nên mới hào phóng như vậy.
Hứa Văn Văn tức giận đến mức đứng dậy khỏi mặt đất và hét lên giận dữ.
"Tại sao, tất cả đều là của tôi!"
Cha nuôi vốn đã đang đè nén cơn tức giận, không nhịn được tát vào mặt cô ta một cái: “Nếu mày còn gây sự nữa, tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà!”
Hứa Văn Văn nghe vậy, cô ta hét lên điên cuồng.
"Không, cô ta không có một xu, tất cả số tiền này là của tôi, tất cả là của tôi!"
Minh Các đứng ở trước mặt tôi, vẻ mặt chán ghét.
Thế là cha nuôi yêu cầu bảo mẫu nhốt cô ta vào phòng không cho cô ta ra ngoài. Mẹ nuôi khóc lóc nhưng không nói gì.
Suy cho cùng, cha nuôi cũng là một doanh nhân khôn ngoan, dù có coi trọng tình nghĩa nhưng vẫn sẽ thiên về thứ đem lại nhiều lợi ích hơn.
……
Ngay khi tôi bước chân vào công ty của cha nuôi, tất cả đồng nghiệp của bộ phận thiết kế đã đứng dậy vỗ tay nhiệt tình.
Cha nuôi của tôi thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những nhà thiết kế này đều muốn rời đi, nhưng đã quyết định ở lại sau khi nghe tôi sẽ đến dẫn đầu.
Những khách hàng đang muốn kiện tụng đe doạ đòi bồi thường thiệt hại thấy rằng đó là tôi, họ đều ngừng gây rắc rối và lần lượt gia hạn hợp đồng.
Suy cho cùng thì hiện tại tôi đã nổi tiếng trong giới thiết kế và có vô số công ty muốn hợp tác với tôi.
Bộ phận thiết kế mỗi ngày đều rất bận rộn, hiệu suất đã tăng gấp đôi.
Cha mẹ nuôi vui mừng đến mức không bao giờ nhắc đến Hứa Văn Văn nữa.
Ồ, cô ta bây giờ như thế nào ấy à?
Vì cô ta thường xuyên gây rắc rối nên cha mẹ nuôi đã gửi thẳng vào viện tâm thần vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
Tôi có đến gặp cô ta một lần, cô ta trông dại ra, bị trói trên ghế và đang phơi nắng.
Vì sốc điện quá nhiều nên đầu óc không còn bình thường nữa.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ta đặc biệt phấn khích:
"Mày là Hứa Kiều Kiều, con quỷ độc ác, tất cả đều là của tao, sao mày không chết đi."
Tôi cúi xuống cười thầm vào tai cô ta:
"Nếu tao chết, tao làm sao có thể lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về tao? Cho nên mày hãy yên tâm thối rữa ở chỗ này nha!"
Âm thanh nhỏ đến mức y tá bên cạnh không nghe thấy nhưng cô ta lại nghe rõ ràng.
Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, đáng sợ và hung ác.
Nhưng y tá chỉ hơi giơ tay lên, cô ả đã sợ đến mức không kiềm chế được mà run bần bật.
Khi tôi quay lại, tôi thấy Minh Các đang đi tới, nắm tay tôi với vẻ mặt lo lắng.
"Kiều Kiều, cô ta bị tâm thần, ở gần như vậy, lỡ như bị thương thì phải làm sao?"
Tôi mỉm cười nắm tay anh, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón nhẫn rồi khẽ mỉm cười.
"Không, làm sao em có thể bị thương khi có anh ở đây?"
Minh Các vẫn khá lo lắng, quay đầu nhìn Hứa Văn Văn, giống như đang nhìn người chết.
Ừ.
Bây giờ cô ta chẳng khác gì một người đã chết!
……
Theo Minh Các ra khỏi viện tâm thần, tôi liếc nhìn anh đi bên cạnh, bàn tay đan vào nhau.
Cảm nhận làn gió xuân ấm áp, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Mọi chuyện ở kiếp trước đã qua rồi, bây giờ là một cuộc sống mới.
(Hoàn)