10

Tống tiên sinh rất vui khi nhận được cuộc gọi của tôi và nói rằng không quen dùng trợ lý ở đây.

Tôi biết anh ấy muốn truyền kinh nghiệm cùng một số kiến thức cho tôi là nể mặt mũi của Minh Các.

Thế là tôi mất nửa tiếng để đến công ty của Minh Các. Anh ấy mặc một thân vest đen vừa vặn, dáng người lạnh lùng, cấm dục.

Giám đốc tiếp thị mới tới không đủ năng lực, là quan hệ bám váy mà vào được công ty.

Minh Các không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hắn sợ nên giải thích cặn kẽ quá trình tham nhũng.

Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiii

Đây mới chính là khí chất của một ông chủ lớn, nếu không biết anh ấy sớm thì tôi cũng không dám động tới kiểu đàn ông này.

"Trả lại số tiền tham ô cho Phòng Tài chính trong vòng ba ngày và đến Phòng Nhân sự tự nguyện từ chức. Anh hiểu chưa?"

Giám đốc tiếp thị gật đầu như giã tỏi, trên trán toát mồ hôi hột. Vẻ mặt hắn ta cùng lo lắng và sợ hãi.

Sau khi người đó rời đi, tôi gõ cửa.

Minh Các cúi đầu viết văn kiện, anh lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Tôi cao giọng nói: "Chủ tịch, ngài hung dữ quá... thật đáng sợ"

Minh Các cười nhẹ, ngẩng đầu kéo cà vạt, hơi ngước mắt: “Khóa cửa.”

Tôi trợn mắt nhìn anh.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn khóa cửa lại.

Anh ra hiệu cho tôi bước tới, rồi ôm lấy eo tôi ngồi lên đùi anh:

"Sao Kiều Kiều bận rộn của chúng ta lại có thời gian tới đây? Hôm nay cô không đến tập đoàn của cha cô làm việc sao?" ( đoạn này na9 đang cà khịa nu9 nên mình để na9 xưng hô với nu9 là cô Q^Q, ảnh trêu thui!!! )

Tôi đưa tay nhéo nhéo mặt anh, chớp chớp mắt, nói: “Nói cho anh nhưng anh đừng tức giận nha?”

Minh Các vui vẻ gật đầu: “Được, em nói đi.”

Tôi cười giải thích: “Hứa Văn Văn phải đi làm ở công ty của cha nên em không đi được. Đúng lúc em đang làm trợ lý cho Tống tiên sinh, vừa học vừa chuẩn bị cho cuộc thi.”

Quả nhiên, Minh Các vừa nghe xong, sắc mặt lạnh lùng hẳn đi.

"Ừm."

Tôi hôn lên mặt anh, ôm chặt cổ anh, bộ dáng hờn dỗi :

"A, anh nói anh sẽ không tức giận, hóa ra anh chỉ là một kẻ thất hứa mà thôi!"

Minh Các cười lạnh, đè nén sự bất mãn.

“Anh sẽ không tức giận chứ?”

Tôi cụp mắt xuống, hàng mi dài run rẩy.

Anh nói với giọng trầm thấp: "Có gì mà phải tức giận? Tuy họ không phải là cha mẹ ruột của em nhưng họ đã rất tốt với em trong những năm qua. Anh rất vui khi em có thể giúp đỡ được cha mẹ mình. Nếu em không giúp được gì thì cũng không sao."

Minh Các đau lòng giữ chặt lấy tôi, dùng cằm tựa lên đầu tôi, như đang thầm an ủi tôi.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng nói : “Kiều Kiều, em thật sự là cô gái tốt bụng nhất trên đời.”

Tôi cong môi, có vẻ như tôi đã vận dụng sự lương thiện rất tốt.

……

Sau khi nói chuyện một lúc, tôi đứng dậy và rời đi.

"Được rồi, em sẽ đi hỗ trợ cho Tống tiên sinh. Anh cũng phải làm việc chăm chỉ đấy nhé?"

Minh Các lông mày hơi nhướng, trong giọng nói tràn đầy ý cười: "Anh biết, anh biết, thưa bà chủ của tôi!"

……

Bước đầu tiên để trở thành trợ lý là làm những công việc lặt vặt.

Được Tống tiên sinh hướng dẫn cả ngày, tôi kiệt sức đến nỗi tóc ướt đẫm mồ hôi, tôi còn bị va ngón chân vào một cái giá, đau đớn vô cùng.

Nhưng khi Tống tiên sinh hỏi tôi có mệt không.

Tôi cười rạng rỡ và nói: “Em không mệt đâu”.

Anh ấy rất hài lòng với thái độ của tôi, ban đầu anh ấy lo lắng rằng một cô gái trẻ mỏng manh như tôi sẽ không thể chịu đựng được khó khăn, vì thiết kế đòi hỏi tài năng và sự kiên trì rất nhiều.

Nhìn thấy tôi trở về nhà trong bộ dạng tàn tạ, Hứa Văn Văn vui mừng đến mức hai mắt sáng lên.

Mẹ nuôi hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tôi giải thích: “À, con đã tìm được công việc trợ lý thiết kế và đang trong buổi thực tập đầu tiên.”

Mẹ nuôi có chút đau lòng: "Văn Văn, nhìn Kiều Kiều..."

Bà còn chưa nói xong, ánh mắt Hứa Văn Văn đã trở nên hung ác:

"Cô ta đã làm gì với con mẹ quên rồi à? Cô ta đáng phải sống một cuộc sống hèn hạ khổ cực như vậy. Mẹ ơi, mẹ không biết những năm qua con đã vì cô ta mà sống một cuộc sống như thế nào đâu!"

Mẹ nuôi nghe vậy liền không nói gì.

Tôi đi thẳng lên lầu.

Sau khi tắm xong, tôi đọc tin nhắn từ thám tử tư.

Có tiền thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn. Với 100.000 nhân dân tệ, tất cả nhân viên trong văn phòng đều được phái đến giúp tôi điều tra quá khứ của Hứa Văn Văn.

Trong vòng mười lăm giờ, tất cả thông tin đã được đào ra.

Khi được giải cứu, tôi đã bị cha mẹ nuôi mang đi.

Ban đầu cô ta được gửi đến trại trẻ mồ côi. Sau ba năm ở trại trẻ mồ côi, cô ta được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi.

Sau đó, cặp đôi này nhận nuôi một cậu bé khác và bắt đầu ngược đãi cô ta, cuối cùng cô ta đã bỏ nhà đi sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở.

Tiếp đó, cô ta làm giúp việc, phục vụ, chạy bàn ở KTV, kết hôn với một người đàn ông năm mươi tuổi giàu có, vì mục đích kinh doanh mà đưa cô ta làm tình nhân của nhiều người...

Bằng tốt nghiệp THPT và bằng tốt nghiệp đại học là giả, không tìm thấy trên trang web chính thức nhưng cô ta lại dám khoe khoang về điều đó.

Tôi thực sự mong chờ cô ta có thể đem công ty của cha mẹ nuôi biến thành cái dạng gì.

Tôi nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi chìm vào giấc ngủ, trong 10 năm qua tôi đều phải dựa vào rượu mới có thể vào giấc.

Giấc mơ đã lặp đi lặp lại hơn mười năm dần hiện lên.

Tôi vẫn còn nhớ rõ thời tiết hôm đó, bầu trời trong xanh, gió nhẹ, không khí tràn ngập tiếng chim hót và hương thơm của hoa cỏ.

Hứa Văn Văn đưa tôi đến rìa vách đá.

"Kiều Kiều, không phải cậu luôn hỏi tôi tại sao tôi lại làm vậy với cậu à?"

“Bởi vì, tôi không thể để cậu kể cho mọi người nghe về những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng trong quá khứ, danh tiếng của tôi rất có giá trị, không nên bị hoen ố bất kỳ một cái gì”

"Nhưng cuộc sống của cậu thì vô giá trị, không đáng một xu"

"Vậy nên chết đi cho đỡ chật đất!"

Vừa nói, cô ta vừa đẩy tôi ra khỏi vách đá bằng tất cả sức lực của mình…

Thật không may cho cô ta, tôi đã sống sót.

Cô ta yêu cầu bác sĩ làm tổn thương họng của tôi khiến tôi mất đi giọng nói và cắt gân ở tay tôi, vì vậy miệng tôi không thể nói và tay không thể viết.

Cô ta thường đánh đập và mắng chửi tôi khi tâm trạng không tốt, nhưng bề ngoài cô ta tỏ ra là một nhà từ thiện tốt bụng và chu đáo.

Bởi vì bằng cách này, cô ta có thể đánh bóng danh tiếng của mình.

11

Chớp mắt, đã qua hơn một tháng, triển lãm của Tống tiên sinh cuối cùng cũng khai mạc.

Tống tiên sinh dẫn tôi ra đứng trước cửa chào từng vị khách bước vào và giới thiệu tôi với mọi người:

"Đây là Hứa Kiều Kiều, trợ lý kiêm cánh tay phải đắc lực của tôi."

Trước đây, tôi chỉ là người mới trong lĩnh vực này.

Nhưng bây giờ tôi đã có một chỗ đứng vững chắc trong vòng tròn này.

Nhiều bạn cùng lớp đến cũng đến. Mấy hôm trước tôi nhận được tin họ tổ chức nhóm tham gia triển lãm của Tống tiên sinh. Khi đếm số người tôi không giơ tay.

Giáo sư còn đặc biệt @tôi : Kiều Kiều, nếu em không bận thì em nhất định phải đến!"

Tôi trả lời: “Được, em đi trước đợi thầy và sẽ giúp thầy xin chữ ký của Tống tiên sinh.”

Mọi người bên dưới nhao nhao giơ ngón tay cái lên.

Lớp trưởng: "Bạn học Hứa Kiều Kiều, lòng dũng cảm của bạn thật đáng khen ngợi!"

Uỷ viên ban học tập: "Hahaha, cả đời tôi chưa từng bị ai thuyết phục, nhưng tôi lại bị Hứa Kiều Kiều khiến cho tâm phục khẩu phục, người có thể biến lão đại Minh Các thành não yêu đương"

Minh Các : "???Tôi còn ở trong nhóm à? Ổn không vậy?"

Tiếng cười bên dưới càng vang dội hơn.

Mặc dù rõ ràng anh ấy là một người có tài ở khoa tài chính nhưng anh ấy đã mời các bạn cùng lớp tụ tập hơn mười lần chỉ để theo đuổi tôi, và mọi người đều thân thiết trêu đùa gọi anh ấy là phá gia chi tử.

Chữ ký của Tống tiên sinh rất khó xin vì anh rất hiếm khi ký tên, tổng cộng có lẽ không quá một trăm chữ ký.

Cũng vì vậy mà mọi người đều nghĩ tôi nói đùa và không coi trọng điều đó.

Nhưng khi nhìn thấy tôi và Tống tiên sinh đứng cùng nhau ở cửa, bọn họ há hốc mồm!

"Hứa Kiều Kiều, em trở thành trợ lý của Tống tiên sinh từ khi nào vậy?"

Giáo sư sửng sốt và nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Tôi mỉm cười giới thiệu giáo sư với Tống tiên sinh:

"Tống tiên sinh, đây là giáo sư đại học của em, trong mấy năm đại học ông ấy đã chăm sóc em rất tốt, bảy đêm liền bắt em sửa lại các thiết kế..."

Tống tiên sinh mỉm cười và đưa tay ra: "Xin chào, xin chào! Không hổ nghiêm sư suất cao đồ, ông đã dạy dỗ Kiều Kiều rất tốt."

Mọi người trong lớp đều đồng ý.

"Tôi tin tưởng, tôi thực sự tin tưởng, Hứa Kiều Kiều, cậu còn có kỹ năng gì mà chúng tôi không biết đến chứ?"

Nếu đã như vậy thì....

Thế là tôi dẫn họ tới một góc.

Trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn là một chiếc đầm màu đỏ tươi, đẹp đến nghẹt thở, bên dưới có chữ ký - Hứa Kiều Kiều.

Dù chỉ là một góc nhưng đây là triển lãm cá nhân của Tống tiên sinh và thật ấn tượng khi có một trong những tác phẩm thiết kế của tôi được treo ở đó.

Chỉ cần vậy thôi đã vượt xa sinh viên mới ra trường rất lâu rồi.

Nghe tiếng xì xào khen ngợi cùng sự bất ngờ của họ, tôi cười hãnh diện đến nỗi lông mày cong lên.

Cũng tình cờ, thông qua cửa kính, tôi nhìn thấy cha mẹ nuôi của tôi đang nắm tay Hứa Văn Văn đi về hướng này.

Một đôi bàn tay to lớn che mắt tôi lại.

"Đoán xem tôi là ai nào?"

Khóe miệng cong lên: "Minh Các thiếu gia."

Mọi người bật cười: "Này, thế này có phải là quá đáng không? Tôi chỉ ăn cẩu lương của các cậu ở trường thôi, nhưng sau khi tốt nghiệp tôi vẫn bị nhét một mồm cẩu lương là sao?"

Cũng đến giờ ăn rồi.

Tống tiên sinh cùng đi ăn tối với chúng tôi, các sinh viên vui đến mức kích động, họ xì xào bàn tán suốt quãng đường đến nhà hàng.

Đây là điều họ không bao giờ dám mơ tới.

Giáo sư hưng phấn đến run cả tay: "Hứa Kiều Kiều, năm nay em nhất định là tốt nghiệp loại xuất sắc, tháng chín nhớ quay về đấy!"

Tôi cười khúc khích: “Giáo sư, em mới tốt nghiệp, vẫn còn sớm.”

Giáo sư xua tay: "Không sớm, không sớm!"

12

Tiệc mừng của Tống tiên sinh kết thúc vào lúc tối muộn, đã gần mười hai giờ, Minh Các mới đưa tôi về nhà.

Không ngờ cha mẹ nuôi và Hứa Văn Văn đều đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi khẽ cau mày: “Cha, mẹ, sao muộn thế này mà còn chưa nghỉ ngơi?”

Cha nuôi vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Minh Các lại dịu đi một chút.

"Văn Văn nói con đã khiến tất cả các dự án của cô ấy trở nên lỗi thời? Có đúng vậy không?"

Mặc dù đó là một câu hỏi nhưng lại giống như đang chỉ đích danh tôi, rõ ràng là ông ấy đang nghi ngờ tôi.

Tôi khoanh tay trước ngực và nhìn Hứa Văn Văn.

Thật nực cười khi tôi quá bận rộn để có thể chú ý đến cô ta trong khoảng thời gian này.

Tôi chưa kịp nói gì thì Hứa Văn Văn đã đứng bật dậy: “Đừng giả vờ nữa, những việc cô làm tôi đều biết hết!”

Tôi nhàn nhã nhìn cô ấy: “Ồ, cô biết gì à?”

Hứa Văn Văn hưng phấn nói: "Cha mẹ thấy đấy cô ta đã thừa nhận rồi! Cô ta là người cố tình khiến những người đó không hợp tác với con. Mỗi lần con cùng họ thương lượng tốt thì sau đó họ lại hủy hợp tác."

TÔI:? ? ?

Trong đầu tôi không khỏi nhớ lại cuộc điện thoại mà Minh Các nhận được hai ngày trước. Anh ấy vui vẻ nói: “Tôi biết, làm tốt lắm, hãy tiếp tục nhé.”

Từ khóe mắt liếc nhìn Minh Các một cách điềm tĩnh, tôi hiểu ra, quả nhiên là anh ấy.

Mẹ nuôi vẻ mặt rất khó coi:

"Kiều Kiều, con sao có thể làm ra chuyện như vậy? Mau đến xin lỗi Văn Văn, lần sau đừng làm như thế nữa."

Tôi có chút không nói nên lời: “Con bận thực tập như vậy, làm sao có thời gian tìm người phá hoại hợp tác của cô ấy? Hơn nữa, con chưa từng đến các bữa tiệc của cha, cũng không quen biết những người đó.”

Họ thậm chí không nhận ra điều hiển nhiên như vậy?

Hứa Văn Văn khinh thường: "Vậy cô cảm thấy ra sao khi mấy người kia đột nhiên không cùng tôi hợp tác?"

Cha mẹ nuôi cũng đang chờ câu trả lời của tôi.

Minh Các nhướng mày cười lạnh: "Các người thật thú vị, có vấn đề liền truy vấn Kiều Kiều trong khi cô ấy không liên quan, nhưng lại không hỏi lại người trong cuộc lấy một câu nhỉ"

“Vừa rồi lúc tôi đang ăn, nghe có người báo cáo giám đốc thiết kế mới của công ty cô có quá nhiều mối quan hệ ngoài luồng, chẳng hiểu gì mà chỉ thích chỉ trích, thiếu chuyên nghiệp nên họ đã rút khoản đầu tư đi rồi” 

Lời này vừa nói ra, ba người đều có vẻ không vui.

Dù tôi có nói mấy lời này, họ chắc chắn sẽ không tin, nhưng từ trong miệng Minh Các nói ra, họ nhất định sẽ không nghi ngờ.

Thế là cha nuôi gọi ngay cho thư ký của ông tới, kết quả rất nhanh đã có.

Đúng như những gì Minh Các nói.

Kết quả sao có thể khác được? Tất nhiên mọi thứ đều do anh ấy sắp xếp điều tra mà.

Cha nuôi sắc mặt rất khó coi: "Được rồi, Kiều Kiều, con và A Các lên phòng nghỉ ngơi trước đi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, cha mẹ, con và A Các lên phòng nghỉ ngơi trước đây, mẹ và cha cũng đi ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe nhé.”

……

Trở lại phòng ngủ, Minh Các có chút không vui nói: "Kiều Kiều, là họ có lỗi với em, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có là sao?"

Anh ấy nói vậy để tôi biết rằng tôi là một người quá nhu thuận hiếu thảo.

Tôi thở dài: “Có lẽ Văn Văn mới tiếp xúc với công ty, nhiều chuyện cô ấy không hiểu, nóng lòng quá, cũng dễ hiểu thôi.”

Minh Các xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ, nhưng anh cũng biết dục tốc bất đạt.

"Được rồi được rồi, em đi tắm đi."

Vâng, tối nay lại có người kiên nhẫn giúp tôi sấy tóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play