7

"Kiều Kiều, Kiều Kiều!"

Minh Các lo lắng kéo tôi ra khỏi mặt nước, giúp tôi tháo mặt nạ và lau nước trên khóe mắt.

Anh ấy ôm tôi vào lòng đầy đau xót: “Kiều Kiều, vừa rồi em không cử động làm tôi sợ chết khiếp”

Tôi bị anh ấy kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, ngơ ngác nhìn anh ấy.

Anh ôm tôi rất chặt, như rất sợ mất tôi.

Nỗi lo này là thật chứ không phải giả...

……

Tiệc sinh nhật của Hứa Văn Văn vô cùng hoành tráng, tất cả những người nổi tiếng trong thành phố đều đến.

Suy cho cùng, Minh Các và tôi đã hẹn hò được 4 năm và họ đều đến dự tiệc đính hôn của chúng tôi.

Họ phớt lờ Hứa Văn Văn đang đứng ở cửa đón khách, mỉm cười tặng quà cho tôi, tất cả đều là những món đắt tiền.

Điều này làm cô ta rất tức giận.

Mẹ nuôi đành phải kéo cô ta lại gần tôi, cười nói: "Kiều Kiều, đưa Văn Văn đi cùng nhé?"

Hứa Văn Văn không vui: “Sao có thể? Cô ta chỉ là đồ giả thôi, con mới là trưởng nữ thật sự của Hứa gia mà!”

Giọng cô ta khá lớn, khiến mọi người xung quanh thường xuyên phải quay lại nhìn.

Mẹ nuôi khẽ cau mày: “Không phải mẹ đã dạy con rồi sao? Ở bên ngoài thì ăn nói nhỏ nhẹ thôi.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên đến đưa cho tôi một hộp chứa một chiếc vòng tay kim cương hồng phấn.

Thoạt nhìn có thể nói đây là vật phẩm cao cấp nhất trong nhà đấu giá.

"Cô Hứa, hôm nay là sinh nhật của cô, không biết cô có thích món quà nhỏ này không?"

Tôi chưa kịp nói gì thì Hứa Văn Văn ở bên cạnh đã chộp lấy và đeo vào tay.

"Trông đẹp quá! Tôi rất thích, nó giá bao nhiêu?"

Vừa nói, cô ta vừa lục tìm trong hộp đựng vòng tay nhưng không tìm thấy hóa đơn. 

Cô ta quay lại hỏi: “Có phải nó là đồ giả không?”

Người tặng quà có chút xấu hổ.

"Đây là thật, tôi không mang theo hóa đơn, nhưng nó là của cô Hứa Kiều Kiều, không phải của cô, cô hãy cởi nó ra ngay!"

Hứa Văn Văn vui vẻ nhìn chiếc vòng tay, đắc ý nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, những món quà này cũng đều là của tôi!"

Người đưa quà có chút lo lắng: “Không thể lấy được, chiếc vòng tay này có giá 600.000 tệ đó”

Hứa Văn Văn nghe nói nhiều tiền như vậy, lại càng không muốn trả lại, ậm ừ không để ý chút nào.

Trước mặt nhiều người như vậy, mẹ nuôi ngượng quá không dám trực tiếp khiển trách nên đành phải khéo léo nói:

"Văn Văn, món quà này trả lại cho chị, ngày mai mẹ dẫn con đi mua cái khác được không?”

"Không, bất cứ thứ gì đã vào tay con đều thuộc về con!"

Những lời trẻ con như vậy nhưng lại do một người trưởng thành hai mươi bốn tuổi nói ra.

Chỉ có thể nói tính trẻ con không phân biệt tuổi tác.

Tôi rất tức giận, vẻ mặt có lỗi nói: "Chú Lý, cháu xin nhận tấm lòng ​​của chú. Nếu cô ấy thích món quà này thì cứ đưa cho cô ấy đi!"

Chú Lý chỉ có thể cười nói: "Không sao không sao!"

Những người xung quanh che miệng cười khúc khích.

Mẹ nuôi đỏ mặt.

Minh Các kéo tay tôi đi nhanh: “Thật xấu hổ!”

Chuyện trong gia đình tôi, anh ấy đương nhiên không thể nói nhiều.

Nhưng danh tiếng tồi tệ của cô ta bắt đầu lan rộng từ bây giờ.

8

Điệu nhảy đầu tiên trong bữa tiệc do Hứa Văn Văn biểu diễn.

Bạn nhảy do mẹ nuôi sắp xếp cho cô ta bước tới đưa tay mời cô ta, nhưng cô ta thô lỗ đẩy anh ta ra rồi bước tới chỗ Minh Các, mỉm cười nũng nịu quyến rũ.

“Anh Minh, em có thể mời anh nhảy điệu đầu tiên được không?”

Ánh đèn sân khấu chiếu cảnh này một cách sắc nét lên màn ảnh lớn. Ngay cả từng sợi lông mi cũng có thể đếm được từng cái, chứng tỏ độ phân giải cực cao.

Minh Các lười biếng đứng ở bên cạnh tôi, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt.

“Cô không thấy tôi có bạn nhảy rồi à?”

Anh từ chối một cách thẳng thắn, rồi nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay của cô ta và nói một cách chế nhạo:

“Hay là cô nghiện lấy đồ của người khác?”

Hứa Văn Văn khinh thường liếc nhìn tôi: "Em chỉ lấy lại những gì thuộc về em thôi!"

"Thứ gì thuộc về cô chứ?"

Minh Các cười giận dữ: "Cô tự tin quá rồi, cô không nhớ cha mẹ cô đã quyết định việc tôi kết hôn với Kiều Kiều phải không?"

Hứa Văn Văn kiên quyết: "Sao có thể, anh yêu cô ta thật à?"

Tôi cụp mắt xuống và cố gắng hết sức để nhịn cười.

Minh Các nhịn đã lâu, không thể chịu đựng được nữa.

"Trong nhà có phải không có wifi đâu, hay là không hỏi ngu thì không chịu được? Nếu không phải Kiều Kiều vì lợi ích của cô, cô cho rằng hôm nay tôi sẽ tới đây à? Nơi này sẽ có khách tới à? "

"Đừng nói một cái Hứa gia, có mười cái Hứa gia, tôi cũng không để vào mắt!"

Rất độc mồm và lớn tiếng.

Bạn nhảy thế hệ giàu có thứ hai vừa bị Văn Văn đẩy ra vỗ tay tán thưởng, những người khác cũng không khỏi bật cười.

Cha mẹ nuôi đang trò chuyện với một số vị khách quan trọng gần đó, nghe thấy tiếng chửi mắng thì vội chạy tới, nhưng vẫn muộn.

Mẹ nuôi vội vàng hét lên: "Văn Văn, đừng nói nữa!"

Hứa Văn Văn bất mãn nói: “Mẹ, bọn họ đều bắt nạt con.”

Mẹ nuôi tức giận đỏ bừng mặt, có chút áy náy nhìn Minh Các: "Thật xin lỗi, Văn Văn vừa mới về, có rất nhiều chuyện còn không hiểu."

Minh Các khinh thường nhìn Hứa Văn Văn, ánh mắt khinh thường không hề che giấu, cười lạnh nói: “Người bị oan không phải là tôi, là Kiều Kiều.”

Sau đó mẹ nuôi mới để ý đến tôi và nói: "Kiều Kiều, đừng giận Văn Văn nhé?"

Tôi nở nụ cười công nghiệp: “Mẹ yên tâm, con sẽ không giận gì đâu!”

Sau đó tôi nhìn mọi người và nói: "Bây giờ là thời gian dành cho khiêu vũ, mọi người đừng bỏ lỡ."

Vừa nói tôi vừa vén váy lên chào Minh Các.

"Anh chàng đẹp trai này, tôi có hân hạnh được khiêu vũ cùng anh không?"

Minh Các bị tôi chọc cười, nắm tay tôi nói: "Đương nhiên rồi!"

Điệu nhảy đầu tiên của Hứa Văn Văn đã bị tôi và Minh Các cướp mất, ánh đèn sân khấu mở màn hiện tại hoàn toàn dành cho chúng tôi.

Còn cô ta sau đó được mẹ nuôi theo dõi chặt chẽ để tránh pha trò thêm.

Cha nuôi đi theo Minh Các và tôi, như thể tôi mới là con gái ruột của ông vậy.

Suy cho cùng, khả năng ở lại bên cạnh tôi là điều mà ngay cả mười Hứa Văn Văn cũng không thể đạt được, chỉ có tôi mới có thể khiến họ nể mặt và khen ngợi từ người ngoài.

Giữa những lời bàn tán của mọi người, cha mẹ nuôi đã gác lại kế hoạch công bố danh tính con gái ruột của Hứa Văn Văn.

9

Bữa tiệc thực sự rất mệt mỏi.

Minh Các và tôi đang ngồi trong khu vườn trên tầng cao nhất, tận hưởng gió mát ban đêm, ánh đèn xung quanh hắt lên khiến chúng tôi tỏa sáng dịu dàng.

Minh Các nhướng mày, khách khí nói: "Kiều Kiều, tại sao không về ở nhà anh."

Tôi cụp mắt xuống, lắc chiếc cốc trong tay, rượu vang đỏ trong đó lăn tăn gợn sóng.

"Không cần đâu, em quen sống ở đây rồi."

Tại sao phải rời đi?

Kế hoạch trả thù của tôi còn chưa kết thúc.

Màn trình diễn kém cỏi của Hứa Văn Văn trong bữa tiệc hôm nay đã khiến cha mẹ nuôi thất vọng, và chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ta. Đây mới chỉ là bước khởi đầu.

Và tất cả những gì tôi phải làm là thêm một ít củi vào đống lửa nhỏ.

Việc trả thù cô ta là điều tôi thích nhất, được ngắm nhìn con mồi mà mình giăng lưới từ từ lọt vào bẫy, cuối cùng bị xé xác thành từng mảnh.

Minh Các thở dài: "Em thật là quá tốt bụng."

Follow chúng tớ tại Tiktok: haiduong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đọc thêm nhiều truyện hợp gu hơn nhé! QvQ

Tôi ngẩng đầu lên, hơi cau mày, giả vờ khó hiểu:

"A? Làm sao em có thể tử tế được? Em là một người phụ nữ rất mưu mô và xấu tính, được chưa?"

Minh Các dùng ngón tay lau rượu đỏ trên môi tôi và cười dịu dàng.

“Nếu không có anh, em bị bán đi còn đếm tiền giúp người ta đó”

Tôi bĩu môi: “Không thể nào, anh quên em là một thiên tài rồi à? Em hồi xưa đã có được suất tuyển thẳng đại học, còn anh vẫn phải tham gia kỳ thi nha”

Minh Các: "..."

Trước đây, anh ấy từng tự hào khoe với tôi rằng anh ấy là học sinh đứng đầu cấp 3 và đứng đầu các bạn trong các kỳ thi.

Tôi đưa anh ấy đi xem huy chương trên tường của tôi. Tôi đã giành vị trí thứ nhất trong nhiều cuộc thi Olympic Toán học khác nhau, đồng thời đại diện cho đội tuyển quốc gia trong các cuộc thi ở nước ngoài.

Ngay cả cha mẹ khó tính của anh ấy, khi nhìn thấy những thành tích trong quá khứ của tôi cũng tự hào nói rằng: “Là gia đình chúng ta trèo cao rồi!”.

……

Công ty của Minh Các hai ngày nay có nhiều việc nên lần nào anh ấy cũng đưa tôi về nhà rồi quay lại công ty ngay.

Không có Minh Các ở đây, Hứa Văn Văn cuối cùng cũng bắt đầu gây rối.

"Hứa Kiều Kiều, cha nói vị trí thiết kế trưởng của công ty là của tôi."

Cha nuôi đang ăn sáng gần đó, nghe nhưng không nói gì.

Mẹ nuôi cười mỉm, nhẹ nhàng nắm tay tôi, an ủi:

"Kiều Kiều, mẹ thấy mấy ngày nay con quá mệt mỏi, con vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt nha, việc quan trọng nhất bây giờ là con nên cùng A Các xác định mối quan hệ"

Tôi ngồi xuống và đặt cuốn sách thiết kế trên tay sang một bên.

Tôi cụp mắt xuống, vẻ mặt có vẻ phiền muộn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

"Cha mẹ đã nói như vậy, con sẽ không theo cha đến công ty nữa. Vậy Văn Văn, em phải chăm chỉ học tập, đừng làm cha mẹ mất mặt."

Ban đầu tôi dự định hôm nay sẽ đến công ty của cha để báo cáo và bắt đầu thực tập.

Nhưng như vậy cũng tốt, trước đây Tống tiên sinh có nói rằng anh đang thiếu trợ lý ở trong nước và muốn nhờ tôi giúp đỡ trong hai tháng, nhưng tôi không còn cách nào khác là phải từ chối vì đã đồng ý với cha nuôi.

Vốn đang tiếc vì không thể đi được, nhưng bây giờ tôi thực sự muốn đi hỗ trợ.

Cha mẹ nuôi của tôi rất hài lòng khi thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, trong mắt họ cũng có chút tiếc nuối. Sẽ thật tuyệt nếu tôi là con ruột của họ.

Hứa Văn Văn nhìn tôi đầy tự hào:

“Tôi học đại học chuyên ngành thiết kế, thầy cô cũng khen tôi rất tài năng đó, không cần cô lo lắng linh tinh!”

Tôi nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng.

Chuyên ngành đại học? Không phải là tốt nghiệp trung học cơ sở à?

Haha, thú vị đấy. Có vẻ như tôi cần thuê thám tử tư để kiểm tra một số chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play