4
Không thể không nói.
Các salon thiết kế hàng đầu thực sự đã được hưởng lợi rất nhiều.
Buổi tối cắm trại và nướng thịt ở một trang viên phổ biến. Người hướng dẫn của tôi đã giới thiệu tôi với các ông lớn. Họ đã xem những tác phẩm trước đây của tôi và rất nhiệt tình với tôi.
Tôi được mời tham gia cuộc thi thiết kế tuần lễ thời trang lớn nhất Trung Quốc ba tháng sau đó.
Bất kể cấp bậc của bạn như thế nào, miễn là bạn có thể tham gia, điều đó sẽ tạo thêm điểm nhấn cho sơ yếu lý lịch của bạn.
Vì tâm trạng đang vui nên tôi đã uống một ly.
Một anh chàng đẹp trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh hộ tống tôi ra khỏi trang viên, Minh Các, người đã đợi tôi trên chiếc xe mui trần khá lâu, sải bước tới.
Anh ôm lấy eo tôi và hôn tôi say đắm.
Anh ấy có tính chiếm hữu rất cao, tôi luôn hiểu điều đó.
Anh chàng tóc vàng đẹp trai có chút thất vọng quay đi, Minh Các giúp tôi thắt dây an toàn, có chút ghen tị, nói:
"Cả một ngày không gặp, em thật không ngoan mà!"
"Hì hì"
Tôi cười khúc khích trêu chọc anh: “Anh đúng là một vị vua nhỏ hay ghen mà!”
Cũng vì anh biết tôi chưa từng yêu ai nên Minh Các mới tốt với tôi như vậy, có lẽ anh cho rằng tôi là cô gái tốt, nếu để lỡ tôi thì anh sẽ hối hận cả đời.
Vâng, tình cảm của tôi trong cuộc đời này trong trẻo như một tờ giấy trắng.
Ở trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, mục tiêu của tôi đều là đạt điểm cao, làm hài lòng cha mẹ và tạo dựng hình ảnh ngoan ngoãn, biết điều, tốt bụng và hiếu thảo.
Lần đầu tiên anh ấy gặp tôi là trong một lớp học nghệ thuật. Cô giáo yêu cầu tôi trả lời các câu hỏi và tôi đã trả lời rất chuyên nghiệp, điều đó đã để lại ấn tượng tốt với anh ấy.
Lần thứ hai là ở thư viện khi anh đến trả sách, tình cờ nhìn thấy tôi đang đọc sách bên cửa sổ, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ phía sau, cái đẹp tri thức của tôi có lẽ đã làm anh rung động.
Lần thứ ba là ở sân bóng rổ, thấy tôi đi đưa nước cho các bạn nam trong lớp.
Anh bước tới cầm lấy chai nước của tôi: "Bạn cùng lớp, cảm ơn vì nước."
Tôi lập tức bị anh ta chọc cười, đưa tay nói: "Không có gì, ba tệ."
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra: “Vậy add friend đi, tôi sẽ chuyển cậu sau!”
Sau đó, anh ấy cứ trì trệ trong việc chuyển tiền cho tôi, anh ấy kiếm cớ đãi tôi ăn tối, đi dạo ở sân chơi, đi leo núi, chơi quần vợt...
Cuối cùng công khai tỏ tình tôi trong khuôn viên trường, với hoa hồng và máy bay không người lái, lãng mạn hơn bất cứ mong ước của người con gái nào.
Anh ấy mặc một vest đen chững chạc siêu soái cầm hoa đứng trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười và hỏi: “Hôm nay cuối cùng anh có thể trả lại cho tôi ba nhân dân tệ phải không?”
Anh có chút lo lắng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng:
"Bây giờ trước mắt em có hai lựa chọn, thứ nhất là làm bạn gái anh, thứ hai là để anh trả lại em ba đô la."
Tôi nhón chân lên và hôn vào môi anh ấy.
"Tôi là người lớn, tôi chọn cả hai!"
Tôi không dùng bất cứ thủ đoạn nào với anh ấy, vì tôi biết mối tình đầu mà một người đàn ông yêu thích là như thế nào.
Đơn giản, xinh đẹp, chân thành, tốt bụng, hiếu thảo, xuất sắc... và tôi yêu anh ấy.
Tuyệt vời, tôi hoàn toàn phù hợp.
……
Minh Các đưa tôi về nhà thì thấy trên bàn trà chất đầy túi quà.
Mẹ nhìn Hứa Văn Văn đang thu thập chiến lợi phẩm với vẻ mặt đầy yêu thương.
Nhưng dù sao mẹ cũng là một cô gái xuất thân từ một gia đình giàu có, cách cư xử và học vấn rất tốt, trong khi Hứa Văn Văn trông rất trẻ con.
Tôi ngọt ngào gọi lớn: “Mẹ ơi, con và Minh Các đã về rồi.”
Mẹ quay lại nhìn chúng tôi và vui vẻ nói: “Nào, hãy đến xem những chiến lợi phẩm mà mẹ và Văn Văn đã mua cả buổi chiều này đi”
Hứa Văn Văn tự hào cầm lên chiếc túi đắt nhất - bạch kim Hermès.
"Mẹ em đã mua cái này cho em, nó có giá 350.000 nhân dân tệ."
Tôi vô tình liếc nhìn chiếc túi xách trên tay, đủ mua mười chiếc túi của cô ta.
Khóe miệng tôi nhếch lên: “Ồ, em có khiếu thẩm mỹ khá tốt đấy.”
Thấy tôi không biểu hiện như cô ta mong muốn, cô ta chỉ vào một trong những chiếc túi khác và nói: “Mẹ em cũng mua cho em cái này, giá hơn một triệu!”
Minh Các đứng gần đó cười nửa miệng: “Gần bằng tiền cái bánh xe của xe Kiều Kiều rồi!”
Anh ấy gọi tôi là Kiều Kiều.
Tôi cảm thấy mình hơi khó xử, lần nào cũng đỏ mặt, lần nào cũng hờn dỗi, lần nào cũng được dỗ dành.
Hứa Văn Văn nghẹn lại.
Tôi chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
Mẹ mỉm cười xoa dịu câu chuyện: “A Các đối với Kiều Kiều thật tốt, ngay cả mẹ cũng không thể so sánh được với nó”
Hứa Văn Văn nhìn tôi đầy khiêu khích.
"Hôm nay cha mẹ cùng em đi làm DNA. Lúc làm xét nghiệm rất nhanh và ngày mai sẽ có kết quả!"
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên và tổn thương: “Mẹ ơi, con không phải là con gái mẹ sao?”
Nụ cười trên mặt mẹ có chút ngượng ngùng: "Đừng suy nghĩ nhiều, chơi cả ngày cũng mệt rồi, lên trên nghỉ ngơi đi"
5
Kết quả xét nghiệm sẽ có ngay vào ngày mai à?
Có vẻ như cha mẹ nuôi không có người quen ở bệnh viện với công nghệ hiện đại, có thể cho ra kết quả trong vòng ba giờ.
Minh Các lo lắng nhìn tôi: "Kiều Kiều, dù kết quả có ra sao, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em"
Tôi cụp mắt xuống và ừm một cách thờ ơ.
Anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc lấy quyển sách thiết kế ra và cho tôi xem để đánh lạc hướng sự chú ý của tôi.
"Không phải em nói muốn tham gia cuộc thi này sao? Bây giờ em có ý kiến gì không? Anh có một người chú là nhà thiết kế nổi tiếng ở Trung Quốc. Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn tối, xem có cảm hứng gì không nhé?"
Đây là một động thái tốt và tôi đã cảm thấy tốt hơn.
Tôi bắt đầu xem các album thiết kế và tìm kiếm thông tin trên Internet.
……
Ngày hôm sau, Minh Các và tôi cùng nhau đến chỗ hẹn.
Trong quán trà, tôi nhìn người đứng đầu nhóm thiết kế trẻ trong nước đang ngồi đối diện, không khỏi kinh ngạc nói: "Tống tiên sinh?"
Anh ấy tuyệt vời đến mức nào?
Giáo sư của chúng tôi đã từng dùng bữa với anh ấy và sau đó đã khoe khoang trong cả một năm.
Anh ấy làm việc chăm chỉ một mình ở Paris, từ một trợ lý ít tên tuổi trở thành một nhà thiết kế có thẩm quyền quốc tế hàng đầu chỉ trong 5 năm.
Không chỉ mở các triển lãm thiết kế thời trang độc lập ở nước ngoài, anh còn được Galeries Lafayette ca ngợi là viên ngọc quý có triển vọng nhất của thời đại bấy giờ.
Người ta kể rằng có lần nhà trường mời anh về giảng bài, phải mất ba năm vì anh thực sự quá bận.
Hôm nay thật ra tôi được Minh Các mời tới.
"Em là bạn gái của Minh à, anh đã nghe nói đến em từ lâu rồi!"
Đối phương giọng điệu có chút trêu ghẹo, xem ra hai người họ có quan hệ rất tốt.
Tôi có chút tò mò: “Sao hai người quen được nhau vậy?”
Minh Các nhàn nhạt ngước mắt lên, có chút kiêu ngạo nói: “Hắn từng là gia sư cho anh”
Tống tiên sinh rót cho chúng tôi tách trà rồi cười khúc khích:
"Tôi quen biết cậu hơn mười năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu như vậy, xem ra cậu thật sự đã thay đổi rồi!"
Hóa ra Tống tiên sinh xuất thân từ một gia đình bình thường và làm gia sư khi còn học đại học.
Số tiền để anh ấy ra nước ngoài là do Minh Các tài trợ. Dù họ cách nhau gần hai mươi tuổi nhưng họ đã là bạn bè nhiều năm và có mối quan hệ rất tốt.
Trước kia Minh Các tính tình không được tốt lắm, anh thường xuyên nhờ bạn nữ cùng bàn làm giúp bài tập, đồng thời cũng nhận đủ các loại thư tình.
Vì thế có đôi khi Tống tiên sinh nói đùa: “Sau này nhất định có lúc cậu sẽ yêu một cô gái đến chết đi sống lại cho xem”
Khi đó Minh Các dứt khoát nói: “Đời này không thể nào, nghe là biết không có khả năng.”
Kết quả là vào ngày gặp được tôi, anh ấy đã đăng lên WeChat và nói: “Đời này, tôi thực sự đã rơi vào tay người phụ nữ này”.
Tống tiên sinh thậm chí còn gọi điện thoại vượt đại dương để cười nhạo anh. Hai ngày nay Tống tiên sinh tình cờ trở lại Trung Quốc để chuẩn bị cho một cuộc triển lãm. Khi nghe tin Minh Các muốn giới thiệu bạn gái với anh ta, anh ta còn định từ chối không đến vì bận.
Từ những điều đáng xấu hổ xảy ra khi Minh Các còn nhỏ cho đến những thành tựu và ý tưởng thiết kế, anh ấy đã kể cho tôi nghe mọi chuyện.
Vừa là thầy, vừa là bạn, anh Tống quả thực là một người tuyệt vời.
Tôi đã thu hoạch được rất nhiều trong ngày hôm nay.
Follow chúng tớ tại Tiktok: haiduong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đọc thêm nhiều truyện hợp gu hơn nhé! QvQ
6
Vừa mỉm cười với Minh Các vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy cha mẹ nuôi của mình đang ngồi nghiêm túc trên ghế sofa, Hứa Văn Văn thì đang kiêu hãnh cầm một tờ giấy và đọc nó.
Tôi hơi nhíu mày, có lẽ kết quả DNA đã về đến.
Hứa Văn Văn chống tay lên hông, rất tự hào nói:
"Đồ giả mạo, hiện tại đã có kết quả giám định, tôi mới là con gái ruột của cha mẹ tôi!"
Vừa nói, cô ta vừa ném kết quả nhận dạng vào mặt tôi.
Minh Các vội vàng chặn lại, anh đang muốn nổi giận thì bị tôi ngăn cản.
Anh có chút lo lắng: "Kiều Kiều"
Tôi lặng lẽ đọc, tay hơi run, hồi lâu không nói, dù là biểu cảm, cảm xúc hay động tác, tôi đều kiểm soát rất tốt.
Hứa Văn Văn rất đắc ý: "Hiện tại đã có kết quả, cô không cần phủ nhận!"
"Cha mẹ là của tôi, nhà là của tôi, vị hôn phu của cô cũng là của tôi, cô có thể ra ngoài ngay bây giờ!"
Cha mẹ nuôi ngồi trên ghế sofa không nói gì.
Chung sống với nhau mười lăm năm, chúng tôi thực sự không hề nhớ nhau chút nào.
Ngược lại Minh Các đứng chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Cô cho rằng cô là ai?”
Hứa Văn Văn lập tức thay đổi sắc mặt và mỉm cười ngọt ngào:
"Em từ bây giờ sẽ là hôn thê của anh, ả ta là giả, em và anh mới là một cặp trời sinh!"
Minh Các ôm lấy tôi đang run rẩy toàn thân, cười khinh: "Cô không có gương à? Không biết mình nặng được bao cân bao lượng à?"
Sau đó anh nhìn cha mẹ nuôi với thâm ý:
"Tôi chỉ biết vị hôn thê của mình là Kiều Kiều, sẽ không nhận những người phụ nữ khác! Nếu không muốn giữ Kiều Kiều ở nơi này thì tôi sẽ mang cô ấy đi"
Hàm ý rất rõ ràng.
Những năm qua, cha nuôi của tôi đã có thể phát triển thịnh vượng trong thế giới kinh doanh hầu như đều nhờ vào các mối quan hệ của anh, từ một công ty nhỏ với vài trăm nhân viên đến một tập đoàn lớn với gần 10.000 nhân viên.
Cha nuôi lập tức bày tỏ thái độ:
"Mặc dù Văn Văn này không phải là con ruột của chúng tôi, nhưng chúng tôi đã sống với nhau nhiều năm như vậy, chúng tôi vẫn có tình cảm với nó"
Mẹ nuôi cũng đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nếu thiếu một cái thì sẽ không có ý nghĩa”
Hứa Văn Văn tức giận đến mức bốc khói trên đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cha nuôi, cô ta lập tức bình tĩnh lại.
Ở lại thì ở lại!
Hứa Văn Văn nhất quyết yêu cầu tôi đổi tên, nói rằng tôi không xứng đáng với cái tên Hứa Văn Văn.
Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.
Minh Các nói: "Đúng vậy, cái tên Văn Văn không xứng với cô ấy, cứ gọi là Kiều Kiều đi!"
Nếu không phải đang giả vờ tổn thương thì tôi đã nhìn cô ta bằng nửa con mắt rồi!
Nào có ai lại đổi tên là Kiều Kiều bao giờ?
Nhưng thôi để kệ anh ấy vậy, vì anh ấy hay gọi tôi là Kiều Kiều nên bây giờ mọi người xung quanh cũng nghe theo và gọi tôi là Kiều Kiều.
Hứa Kiều Kiều là tên mới của tôi.
Cũng có nghĩa là cuộc sống mới!
……
Đổi tên khi trưởng thành là một vấn đề phức tạp.
Từ CMND đến giấy phép lái xe, từ thẻ ngân hàng đến chứng nhận bất động sản...
Trong lúc Minh Các cùng tôi bận rộn đi làm các thủ tục, trong nhà cũng rất náo nhiệt. Cha mẹ nuôi đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Hứa Văn Văn ra mắt chính thức trước mặt mọi người.
Điều này đã được chuẩn bị và tôi không hề biết gì cả.
Mặt khác, Minh Các lo lắng tâm trạng tôi không tốt nên thậm chí còn đưa tôi đến bãi biển để học lặn vì trước kia tôi đã vô tình nói rằng muốn đến ngắm thế giới dưới nước.
Tôi tiếp thu khá nhanh nên học cách lặn chỉ trong ba giờ là hoàn thành.
Giữa làn nước trong xanh, thế giới xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy như mình đang quay trở lại kiếp trước chật vật của mình.
Những chuyện đã xảy ra hơn 20 năm trước vẫn còn hiện lên trong tâm trí tôi rất rõ ràng.
Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Văn Văn, cô ta lúc đó rụt rè trốn sau lưng tôi, đôi mắt to sưng tấy vì khóc nhiều trông thật đáng thương.
Chúng tôi hẹn nhau cùng nhau trốn thoát, nếu trốn thoát được sẽ gọi cảnh sát đến giải cứu người còn lại.
Cô ta vì đôi chân ngắn mà suýt bị phát hiện, tôi lúc đó phải cố tình để lộ tung tích để cô ta có thể trốn thoát một cách suôn sẻ.
Nhưng cô ta đã không cứu tôi. Tôi suýt bị bọn buôn người đánh chết và bị nhốt trong chuồng lợn suốt ba năm.
Khi đó, ngày nào tôi cũng đợi cô ta gọi cảnh sát đến giải cứu nhưng tôi chỉ đợi cho đến khi nhìn thấy bức ảnh quyến rũ của cô ta trong bữa tiệc trên một tờ báo cũ.
Lúc đó tôi không hề ghét cô ta, tôi chỉ muốn hỏi cô ta là tại sao.
Vì vậy, tôi đã giả điên và giả ngu suốt mười năm trước khi thoát khỏi nơi đáng sợ gớm ghiếc đó.
Tôi cứ ngỡ sau khi ra ngoài sẽ là thiên đường nhưng tôi không biết rằng việc tìm đến cô ta chính là khởi đầu của một cơn ác mộng dai dẳng.
Cô ta là một tiểu thư đài các, có rất nhiều tiền, còn tôi chỉ là một kẻ ăn xin nghèo khổ, hôi hám đang bán hàng rong trên phố.
Ánh mắt vô tình chạm nhau, sự khinh thường trong mắt cô ta dần chuyển thành sốc.
Tôi mỉm cười vẫy tay chào cô ta, nhưng cô ta vội vàng bước lên chiếc Porsche rồi rời đi.
Đêm đó cô ta đã sai người đi tìm tôi, đưa tôi ra vườn sau nhà, ném thức ăn vào đĩa của con chó, bắt tôi và con chó tranh nhau từng miếng ăn.
Cô ta lột và vứt chiếc áo khoác cũ rách duy nhất có thể chống lạnh của tôi, ném tôi xuống dưới cầu vượt đầy những người vô gia cư và người tâm thần, rồi vui thích lắng nghe tiếng la hét tuyệt vọng của tôi.