1

Khi tôi về nhà trong cha đồ hàng hiệu, xách túi Gucci và khoác tay vị hôn phu, tôi nhìn thấy ngay một khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa.

Vào lúc đó, vô số ký ức tràn vào tâm trí tôi.

Nhưng tôi không chac lộ cảm xúc gì.

Thay vào đó, anh lại thể hiện sự nghi ngờ của mình một cách thẳng thắn: "Cha, đây là ai?"

Vừa dứt lời, cô gái mặc thường phục đột nhiên đỏ bừng mắt, rưng rức nhìn cha tôi.

"Ba, con là con gái ruột của ba, Văn Văn!"

Tôi không chút dấu vết cong khóe miệng, sau đó nhìn cha với ánh mắt khó hiểu: "Cha, lời cô ấy nói có phải là sự thật không?"

Quả nhiên, ánh mắt của ông chớp chớp, mơ hồ né tránh câu hỏi của tôi.

"Văn Văn, từ nay về sau nó sẽ là em gái của con, con hãy chăm sóc nó nhé!"

Cô ta nhìn cha với ánh mắt kinh ngạc, cả người tôi run lên vì cố nén cười.

"Cha! Sao cha có thể làm vậy với con! Chẳng phải khi còn bé cha đã yêu con nhất sao?"

Cô ta bắt đầu khóc, hy vọng ông sẽ an ủi cô ta như khi còn nhỏ, dịu dàng nói rằng cô là báu vật duy nhất của ông.

Tôi nhìn tất cả những điều này với đôi mắt lạnh lùng, nắm chặt tay một cách vô thức. Phải đến khi người bên cạnh siết khẽ eo tôi, tôi mới trở về thực tại.

Cái gọi là tình cảm gia đình giữa những gia tộc giàu có chỉ dành cho ai có giá trị hơn thôi.

Tôi đã nhìn thấy điều này vô cùng rõ ràng ở kiếp trước.

Cũng vì vậy  mà tôi mới dám nhận thân phận Hứa Văn Văn, mặc quần áo của cô ta, trở thành cô ta và được đưa về nhà.

Đây chỉ là một sự trả thù nhỏ cho những gì Hứa Văn Văn đã làm với tôi ở kiếp trước.

Còn cô ta đã làm những gì à?

"Văn Văn, con và A Các về phòng nghỉ ngơi trước đi. A Các, khiến cậu chê cười rồi!"

Ánh mắt của cha rơi vào Minh Các và tôi.

Minh Các khẽ gật đầu, nắm tay tôi cùng nhau lên lầu.

Khi đi ngang qua Hứa Văn Văn, anh liếc nhìn cô ta đầy ẩn ý.

Tên ban đầu của tôi là Hứa Văn Văn.

Tôi đã bị bắt cóc khi còn khá nhỏ, và có một cô bé cũng bị bắt cóc đến đây. Cô ấy rất xinh đẹp và chiếc đầm trẻ em của cô ấy mặc cũng đặc biệt xinh đẹp tinh xảo.

Tôi biết tên cô bé ấy là Hứa Văn Văn, và cô bé ấy cũng biết tên tôi là Hứa Văn Văn.

Trong điều kiện như vậy, hai đứa trẻ có tên giống nhau rất dễ nảy sinh tình cảm với nhau.

Thế là chúng tôi trở thành bạn thân và hứa với nhau rằng dù ai được giải cứu trước thì nhất định sẽ quay lại để tìm người còn lại.

Kiếp trước tôi đã làm được nhưng cô ấy thì không.

Vì vậy, kiếp này tôi đã chủ động đi tìm cảnh sát đang phục kích gần đó và báo cho họ biết tình hình cũng như số lượng kẻ bắt cóc.

Vào đêm đầu tiên sau khi được cứu, tôi đã đổi chiếc đầm mới của mình lấy chiếc đầm xinh đẹp của cô bé.

Cô bé sẵn sàng đồng ý.

Sau khi được cứu, khi gia đình tôi đến nhận con thì tôi được người cha giàu có đưa về nhà.

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi nơi tôi đã lãng phí một đời và trả thù thành công Hứa Văn Văn, người đã phản chai tôi một kiếp.

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu.

Tôi sẽ trả lại cô ta sự tủi nhục mà tôi đã phải chịu ở kiếp trước gấp trăm lần, từng chút một.

2

Sau một ngày mua sắm vất vả, về nhà tắm rửa và thưởng thức một ly rượu vang đỏ là điều tuyệt vời nhất đối với tôi ở hiện tại.

Minh Các ngồi trên ghế sofa gõ máy tính, anh kiểm tra thị trường theo thói quen thường ngày và thấy giá cổ phiếu hôm nay tăng rất tốt.

"Kiều Kiều, em quấn khăn tắm như vậy là muốn dụ dỗ anh à?"

Minh Các nhìn tôi bước đến, gấp máy tính lại, nhướng mày nhìn tôi và mỉm cười tinh nghịch.

Tôi ném chiếc khăn vào mặt anh ấy và cười khúc khích:

"Em xinh đẹp thế này, trước khi kết hôn anh chỉ có thể mơ ước thôi!"

Anh nhún vai, trìu mến nói: "Được rồi, Kiều Kiều, em dám ra lệnh thì anh chỉ có thể tuân theo thôi!"

Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cạnh anh và để anh lau tóc cho tôi.

Anh ấy nói rằng tôi rất mỏng manh và việc lau tóc cho tôi là một việc cần sự tỉ mỉ, mỗi lần đều mất hơn nửa giờ.

Tôi nhớ lại hồi đó, anh ấy là người khó đối phó nhất ở trường đại học.

Anh ấy đẹp trai, học lực xuất sắc, gia thế tốt, rất nhiều cô gái đã phải lòng anh ấy, chỉ trong ba ngày, tôi đã khiến cho chàng trai này phải đích thân đi mua đồ ăn sáng cho tôi suốt mấy năm học bất kể mưa nắng.

Tôi nhắm mắt lại, uể oải dựa lưng vào ghế sofa tận hưởng.

"À, chiều mai em phải đến phòng thiết kế. Lễ kỷ niệm bốn năm sẽ hoãn lại sau"

Ngày mai là sự kiện của salon thiết kế hàng đầu trong nước, những người mới trong ngành như tôi mới tốt nghiệp, chỉ có thể đủ tiêu chuẩn dưới sự hướng dẫn của người cố vấn.

Những ngón tay thon dài của anh đang nghịch tóc tôi, thái độ thản nhiên và không có chút không thích hợp nào.

"Em còn chưa bắt đầu đi làm mà đã bỏ rơi tình yêu của chúng ta chỉ để đến salon?"

Tôi mở mắt ra, không khỏi cười khúc khích:

"Em có rất nhiều việc phải làm, sự kiện ngày mai đối với em rất quan trọng. Anh cũng biết mà, thiết kế gần đây của công ty rất tầm thường, danh tiếng đã bắt đầu tụt dốc không phanh. Em muốn giúp đỡ cha mẹ em giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt."

Minh Các mím môi ám chỉ:

"Cô gái ở tầng dưới có phần giống với em"

Tôi giả vờ không hiểu: “Ồ, thật à? Anh không nói thì em vẫn chưa nhận ra, những lời cô ấy nói khá kỳ lạ”

Minh Các vẻ mặt có chút phức tạp: “Ừ, nếu cha mẹ em đối xử tệ với em, em luôn có thể tới tìm anh”

"Anh đang nói cái gì vậy? Làm sao cha mẹ em có thể đối xử tệ với em được chứ?"

Tôi cười xuề xòa cho qua chuyện, cầm máy tính của anh lên và mở trang web thiết kế.

"Em là muốn lười biếng chứ gì, mau lau khô người đi, nếu không lát nữa đi ngủ sẽ đau đầu"

Minh Các nhìn tôi.

Tôi xoa ngón trỏ lên bàn phím, khẽ mỉm cười.

Tôi hiểu rất rõ điều này.

Đặc biệt là sắc đẹp + hiếu thảo và nhân hậu = bất khả chiến bại.

Hứa Văn Văn độc ác ở kiếp trước đã dạy tôi điều gì?

Đó là tạo nên một nhân vật Bạch Liên Hoa tốt bụng và ngây thơ, ai mà không yêu được chứ?

Follow chúng tớ tại Tiktok: haiduong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đọc thêm nhiều truyện hợp gu hơn nhé! QvQ

……

"Hứa Văn Văn, đi xuống địa ngục đi! Chỉ cần mày chết, trên thế giới này sẽ không có ai biết về quá khứ của tao!"

"Ồ! Hứa Văn Văn, mày thật may mắn khi rơi từ vách đá cao như vậy xuống mà không chết."

"Tao đã thay đổi kế hoạch rồi! Tao muốn mày sống trong đau khổ vĩnh viễn để đổi lấy danh tiếng tốt cả đời của tao!"

「……」

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đồ ngủ bằng lụa của tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đứng dậy đi tắm, nhìn mình trong gương với khuôn mặt ngây dại mệt mỏi, tôi cười khẩy.

Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng mày cũng xuất hiện! 

Hứa Văn Văn!

3

Khi xuống lầu, tôi nhìn thấy Hứa Văn Văn đang ngồi ở bàn ăn.

Cô ta mặc một chiếc váy trễ để lộ ngực và chân mà không sợ bị cảm lạnh.

Cô ta càng ngày càng tiến lại gần Minh Các, không nhận ra sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ của hắn.

"Anh Minh, món bánh bao cua này ngon lắm, anh ăn thử đi"

Vừa nói, cô ta vừa cầm một cái bánh bao trứng cua lên rồi cắn một miếng.

Cách cô ta nũng nịu liếc mắt đưa tình liên tục khiến tôi nhớ đến kiếp trước và cảnh tượng này dường như rất quen thuộc với tôi.

Kiếp trước tôi đang kinh doanh một quán ven đường, ngay đối diện với một nhà hàng phương Tây cao cấp. Cô ta khi đó mặc một chiếc váy dài lộng lẫy, đút cho anh ấy món bít tết, nhưng anh ấy lại không hề liếc nhìn cô ta.

Cô ta theo đuổi Minh Các mười năm, nhưng Minh Các chưa bao giờ nhìn cô.

Cha chỉ khẽ cau mày nhưng không ngăn cản, trong khi mẹ thì ở bên cạnh nói đùa: “Thử đi, A Các, nó rất ngon đó!”

Minh Các ngả người ra sau tránh cho cô ta đút bánh vào miệng, ánh mắt lạnh lùng.

"Tôi no rồi, mọi người ăn đi nhé."

Anh vẫn là một chàng trai trẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt anh.

"Anh no nhanh vậy?"

Tôi vịn lan can mỉm cười bước xuống: “Sau lưng em ăn mảnh à?”

Minh Các quay lại nhìn tôi, đôi mày lạnh lùng lập tức dịu lại.

"Không đâu, hôm nay dì làm đồ ăn không ngon lắm."

Cha nghi ngờ: “Dì nấu ăn không phải đã tiến bộ hơn rồi sao? Hôm qua không phải con nói ăn ngon sao?”

Trong nhà có năm đầu bếp, nhưng vì Minh Các rất kén chọn đồ ăn, cha mẹ muốn hắn thường xuyên ở đây, cho nên các đầu bếp trong nhà đều theo khẩu vị của hắn mà nấu.

Minh Các liếc nhìn Hứa Văn Văn với nụ cười nửa miệng.

"Có lẽ hôm nay do có người khác và hơi ồn ào."

Hứa Văn Văn lập tức đỏ bừng mắt, mẹ nuôi cũng không nói gì.

“Nếu đại công tử không muốn ăn thì ta đi ra ngoài ăn nha, em đi thư viện trả sách.”

Vừa nói, tôi vừa cố ý lấy cuốn sách thiết kế trên tay ra lắc lắc.

Minh Các đứng dậy giúp tôi xách túi như thường lệ.

Tôi nắm tay anh mỉm cười chào cha mẹ nuôi:

"Được rồi, cha mẹ, con và A Các rời đi trước, tối nay sẽ không về ăn tối đâu"

Cha mỉm cười gật đầu: “Được, tối nay hai đứa sẽ có một cuộc hẹn hò vui vẻ.”

Mẹ vẻ mặt có chút do dự, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra.

Tôi giả vờ không nhìn thấy và đi theo Minh Các ra ngoài.

“Chờ đã!”

Hứa Văn Văn vội vàng đứng dậy, chiếc ghế gỗ ngã xuống va chạm vào sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai.

Cô ta lo lắng nhìn mẹ: “Mẹ, hôm qua mẹ nói chúng ta sẽ đi làm xét nghiệm DNA mà”

Mẹ giả vờ như chợt ngộ, xoa xoa thái dương: “Ồ, hôm qua mẹ chỉ ngẫu nhiên nhắc tới, không ngờ con còn nhớ.”

Đây là muốn thông báo cho tôi biết à!

Nhưng dựa theo tính cách nhạy bén của tôi trước đây, đương nhiên tôi phải hợp tác.

Vì vậy tôi làm vẻ mặt nghi hoặc: "Hả? DNA gì? Cha mẹ, ý của hai người là …?"

Bạch Liên Hoa, ngây thơ, ôi, làm như tôi không biết á!

Cha ôn nhu nói: “Không có gì to tát, chỉ cần nhổ vài sợi tóc là được.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi nhổ hai sợi tóc trước mặt họ và đưa cho người hầu bên cạnh.

Đủ nhu thuận và hiểu chuyện chưa?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play