Tần Tiểu Nhu lắc đầu, cười khổ: “Trang bị đầu tiên là áo giáp da, tôi may mắn giành được. Thanh đoản kiếm thứ hai thì một người khác trong đội lấy, sau đó đến món thứ ba, thứ tư và thứ năm, các đồng đội khác cũng lần lượt có trang bị. Còn hai người kia thì không lấy được gì. Có lẽ vì vậy mà họ cảm thấy không vui.
Trùng hợp thay, sau đó chúng tôi không kiếm thêm được trang bị nào nữa mà lại gặp phải một đội săn lùng. Họ thậm chí đã tấn công chúng tôi. Chúng tôi đã có một trận chiến kịch liệt và đẩy lui họ…”
Lục Tinh Thần hỏi: “Cô không đuổi theo sao? Cứ thế thả họ đi à?”
Sắc mặt Tần Tiểu Nhu thoáng vẻ ngượng ngùng: “Tôi… tôi bình thường ngay cả cá cũng không giết, làm sao mà giết người được?”
Cao Đại Phú đấm ngực dậm chân: “Không giết cũng được, ít nhất phải khiến họ tàn phế rồi cướp hết đồ của họ chứ!”
Tần Tiểu Nhu cúi đầu: “Chỉ do tôi chần chừ một chút, thế là họ chạy thoát mất.”
Cao Đại Phú: …

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play