Thời gian trôi qua, Trạch Dương và Mạn Tâm sống trong hạnh phúc bên nhau, nhưng cuộc sống lại có những bất ngờ không thể lường trước. Những ngày tháng đẹp đẽ đã bắt đầu đổ bóng lên những nỗi lo âu, khi những cơn đau bất chợt ập đến, làm Trạch Dương cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Một buổi sáng, khi Mạn Tâm chuẩn bị bữa sáng, Trạch Dương đột ngột cảm thấy choáng váng. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Mạn Tâm bước vào, thấy vẻ mặt nhợt nhạt của anh, lòng cô quặn thắt.

“Cậu có sao không?” Cô vội vàng đặt tay lên trán anh. “Hãy nói với mình nếu có gì không ổn.”

“Mình ổn mà, chỉ là hơi mệt thôi,” Trạch Dương nói, nhưng trong ánh mắt anh, Mạn Tâm thấy một nỗi lo lắng.

Kể từ ngày trở lại sau ca phẫu thuật, Trạch Dương luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Anh muốn Mạn Tâm cảm thấy yên tâm, nhưng bản thân anh biết rõ rằng căn bệnh này vẫn đang âm thầm ăn mòn sức khỏe của mình. Trái tim yếu ớt của anh đã không còn như trước.

Trong những ngày tiếp theo, tình trạng của Trạch Dương trở nên tồi tệ hơn. Anh thường xuyên phải nhập viện, và Mạn Tâm luôn kề bên, chăm sóc anh với tất cả sự yêu thương. Dù có những lúc anh tỏ ra yếu đuối, nhưng cô không bao giờ rời xa, luôn ở bên cạnh, làm chỗ dựa cho anh.

Một buổi chiều, khi đang ngồi bên cửa sổ, Mạn Tâm nắm tay Trạch Dương. “Cậu có nhớ những ước mơ của chúng ta không? Chúng ta đã từng nói sẽ đi du lịch khắp nơi, sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc,” cô nói, lòng đầy cảm xúc.

“Ừm, mình nhớ chứ. Mình vẫn muốn làm điều đó,” Trạch Dương cười yếu ớt. “Nhưng không biết có thể thực hiện được không.”

“Chúng ta sẽ làm được! Chỉ cần có nhau, mình tin rằng mọi điều đều có thể,” Mạn Tâm động viên.

Nhưng chỉ vài ngày sau, khi trời bắt đầu chuyển sang đông, Trạch Dương đột ngột nhập viện lần nữa. Bác sĩ thông báo rằng bệnh tình của anh đã tiến triển xấu, và cần phải làm thêm một ca phẫu thuật lớn hơn. Mạn Tâm cảm thấy như trái tim mình đang tan nát.

“Cậu không thể rời bỏ mình! Mình không thể sống thiếu cậu!” cô nắm chặt tay anh, nước mắt rơi xuống.

“Mạn Tâm, hãy bình tĩnh. Mình sẽ cố gắng hết sức. Mình không muốn thấy cậu đau khổ,” Trạch Dương thì thầm, nhưng nụ cười của anh đã phai nhạt.

Cuối cùng, Trạch Dương đã trải qua ca phẫu thuật. Mạn Tâm ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lòng đầy lo âu. Mỗi phút trôi qua như một thế kỷ, cho đến khi bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng.

“Ca phẫu thuật thành công, nhưng tình trạng của cậu ấy rất nghiêm trọng. Chúng ta sẽ phải theo dõi rất sát sao,” bác sĩ nói.

Mạn Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim cô không thể thôi lo lắng. “Cảm ơn bác sĩ, mình chỉ hy vọng cậu ấy sẽ hồi phục,” cô nói, ánh mắt đầy hi vọng.

Khi Trạch Dương tỉnh lại, Mạn Tâm vội vàng chạy đến bên giường. “Cậu đã làm được! Mình biết cậu sẽ vượt qua!” cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại đầy nước mắt.

“Cảm ơn cậu, Mạn Tâm. Mình không biết nếu không có cậu, mình sẽ ra sao,” anh nói, ánh mắt yếu ớt nhưng tràn đầy sự biết ơn.

Những ngày tiếp theo, Trạch Dương lại nằm trong bệnh viện, không thể làm gì ngoài việc nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về cuộc sống. Mạn Tâm đã ở bên anh suốt thời gian này, nhưng nỗi đau trong lòng cô ngày càng lớn. Cô không thể chấp nhận rằng tình yêu của mình có thể bị cướp đi.

Một buổi tối, khi bầu trời đã tối sẫm, Mạn Tâm ngồi bên giường, nắm tay Trạch Dương. “Mình muốn kể cho cậu nghe về giấc mơ của mình. Mình mơ thấy hai chúng ta cùng đi đến biển, cùng ngắm hoàng hôn,” cô nói.

“Đó là một giấc mơ đẹp. Mình cũng muốn như vậy,” Trạch Dương mỉm cười, nhưng đôi mắt anh đã bắt đầu mệt mỏi.

“Chúng ta sẽ thực hiện nó. Khi cậu khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau đi biển, nhìn hoàng hôn,” cô nói, cố gắng giữ cho tinh thần anh luôn lạc quan.

“Cảm ơn cậu, Mạn Tâm. Cậu luôn là nguồn sức mạnh của mình,” anh thì thầm.

Nhưng, chỉ vài ngày sau, Trạch Dương lại đột ngột xuất hiện những cơn đau tim dữ dội. Mạn Tâm lập tức gọi bác sĩ, lòng cô tràn ngập sợ hãi. Trạch Dương được chuyển đến phòng cấp cứu, và Mạn Tâm đứng ngoài, lòng quặn thắt. Cô cầu nguyện trong im lặng, mong rằng điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra.

Khi bác sĩ bước ra, gương mặt ông nghiêm trọng hơn bao giờ hết. “Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tình trạng của cậu ấy đã rất nghiêm trọng,” bác sĩ nói, và tim Mạn Tâm như ngừng đập.

“Không! Không thể nào!” Cô kêu lên, nước mắt tuôn rơi. “Trạch Dương! Anh không thể rời bỏ em!”

Mạn Tâm lao vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Trạch Dương nằm đó, yếu ớt và đau đớn. “Trạch Dương, hãy cố gắng! Em ở đây, em sẽ không rời xa anh!” cô thốt lên, trái tim như vỡ vụn.

Trạch Dương mở mắt, nhìn vào mắt Mạn Tâm. “Mạn Tâm… mình xin lỗi. Mình không thể… ở bên cậu lâu hơn,” anh nói, giọng nói yếu ớt.

“Không! Anh không được nói như vậy! Chúng ta còn rất nhiều điều chưa thực hiện!” Mạn Tâm khẩn cầu, nhưng nước mắt đã không thể ngăn lại.

“Cậu là người tốt nhất mà mình từng gặp. Cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh. Hãy sống thật tốt nhé, vì mình…” Trạch Dương nói, hơi thở dần yếu ớt.

“Đừng đi! Em không thể sống thiếu anh! Trạch Dương!” cô khóc, nhưng ánh mắt anh đã dần khép lại.

Trong giây phút đó, Trạch Dương ra đi. Mạn Tâm ngã quỵ xuống sàn, tiếng khóc của cô vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Tình yêu mà họ đã xây dựng giờ đây chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp, những ước mơ chưa kịp thực hiện.

Thời gian trôi đi, nhưng nỗi đau vẫn mãi ám ảnh tâm hồn Mạn Tâm. Cô đã mất đi một phần của mình, một phần mà cô không bao giờ có thể lấy lại. Trạch Dương vẫn mãi mãi là người bạn, người yêu thương mà cô đã dành cả trái tim cho.

Những tháng ngày tiếp theo, Mạn Tâm quyết định sẽ sống cuộc đời mà Trạch Dương đã mơ ước. Cô đã bắt đầu đi du lịch, khám phá những nơi mà họ từng mơ cùng nhau. Mỗi lần đặt chân đến một vùng đất mới, cô lại nhớ về nụ cười của Trạch Dương, cảm nhận được sự hiện diện của anh bên cạnh.

Mạn Tâm cũng đã quyết định ghi lại những kỷ niệm đẹp trong một cuốn nhật ký, nơi mà cô viết về tình yêu, về nỗi đau và những ước mơ. “Em sẽ sống vì anh, Trạch Dương,” cô viết trong trang đầu tiên. “Em sẽ không để những kỷ niệm về chúng ta bị lãng quên.”

Năm tháng trôi qua, mặc dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng Mạn Tâm đã tìm thấy sự bình yên trong lòng. Cô biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt, và Trạch Dương sẽ luôn sống trong trái tim cô.

Vào một buổi chiều đông, khi đứng bên bờ hồ, Mạn Tâm cảm nhận được sự tĩnh lặng bao quanh. Cảnh vật như hòa quyện với nỗi nhớ, lòng cô tràn đầy những kỷ niệm về Trạch Dương. Mặt nước lấp lánh dưới ánh nắng chiều, những cơn gió lạnh lướt qua, mang theo hương vị của mùa đông, khiến cô cảm thấy như có một phần của Trạch Dương đang hiện diện bên mình.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhớ lại những ngày họ đã cùng nhau đứng ở đây, ngắm hoàng hôn và chia sẻ những ước mơ. “Anh đã từng nói rằng mùa đông sẽ là thời điểm tuyệt vời để chúng ta khám phá thế giới,” cô tự nhủ, ngước mắt nhìn bầu trời đang dần chuyển sang màu cam rực rỡ.

Trong khoảnh khắc yên bình đó, Mạn Tâm mở cuốn nhật ký mà cô đã giữ gìn cẩn thận suốt thời gian qua. Những trang giấy chứa đựng biết bao kỷ niệm, từ những ngày đầu họ gặp nhau, cho đến những giây phút cuối cùng bên nhau. Cô đọc lại từng dòng chữ, mỗi ký ức như sống dậy trong tâm trí. “Mỗi trang viết là một mảnh ghép của tình yêu, đau thương và cả hy vọng,” cô thì thầm.

Bỗng, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Mạn Tâm rùng mình. Cô khép cuốn nhật ký lại, lòng đầy quyết tâm. “Mình sẽ không cho phép nỗi đau này giết chết niềm vui trong trái tim mình,” cô nghĩ.

Mạn Tâm quyết định sẽ tiếp tục sống thật trọn vẹn, như Trạch Dương từng mong muốn. Cô muốn làm cho anh tự hào, muốn chứng minh rằng tình yêu của họ không chỉ đơn thuần là những khoảnh khắc ngắn ngủi, mà còn là một phần của cuộc đời, sẽ sống mãi trong những kỷ niệm đẹp.

Ngày tháng trôi qua, Mạn Tâm đã thực hiện được nhiều điều mà cô đã từng mơ ước. Cô đã đi du lịch đến những miền đất mới, khám phá những nền văn hóa khác nhau và trải nghiệm những điều kỳ diệu của cuộc sống. Mỗi chuyến đi đều gợi nhớ về Trạch Dương, như một cách để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Một ngày nọ, khi đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, Mạn Tâm đưa tay ra, cảm nhận làn gió trong lành và ánh nắng mặt trời ấm áp. Cô nhìn xuống những thung lũng xanh tươi bên dưới và thầm nhủ: “Trạch Dương, anh nhìn thấy không? Em đã làm được. Em đã sống cho cả hai chúng ta.”

Cô hít thở sâu, cảm nhận từng tế bào trong cơ thể đang tràn đầy sức sống. “Em sẽ không ngừng bước tiếp, không chỉ vì mình mà còn vì tình yêu mà chúng ta đã dành cho nhau,” Mạn Tâm quyết tâm.

Và rồi, một buổi tối, khi ngồi bên bàn làm việc, cô quyết định viết một bức thư gửi cho Trạch Dương. Bức thư không chỉ là những dòng chữ đơn thuần, mà còn là sự tôn vinh cho tình yêu và những kỷ niệm mà họ đã chia sẻ. Cô viết:

“Trạch Dương yêu quý,

Nếu có một điều em có thể nói với anh, thì đó là em yêu anh hơn cả mọi thứ trên đời này. Dù anh đã rời xa, nhưng trái tim em luôn đầy ắp hình ảnh của anh. Em đã sống những ngày tháng mà chúng ta từng mơ ước. Em đã du lịch, đã khám phá và đã cảm nhận được những điều tuyệt vời của cuộc sống.

Mỗi bước đi, mỗi nơi em đặt chân đến đều có bóng dáng của anh. Em không biết mình có thể sống như thế này mà không có anh hay không, nhưng em biết rằng tình yêu của chúng ta sẽ luôn hiện hữu.

Em sẽ không bao giờ quên anh, Trạch Dương. Anh là phần quan trọng nhất trong cuộc đời em. Em hứa sẽ sống thật hạnh phúc, cho cả hai chúng ta.

Mãi mãi yêu anh,

Mạn Tâm.”

Khi đặt bức thư vào cuốn nhật ký, Mạn Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Đó như một cách để cô nói lời tạm biệt nhưng cũng là một cách để cô tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương.

Thời gian cứ thế trôi đi, mùa đông rồi lại xuân, cuộc sống của Mạn Tâm dần trở lại quỹ đạo của nó. Cô bắt đầu tham gia vào những hoạt động cộng đồng, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Cô tìm thấy niềm vui trong việc chia sẻ và kết nối với những người khác.

“Mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng mình có thể làm điều gì đó cho hiện tại,” cô tự nhủ. Mỗi khi nhìn thấy những nụ cười trên gương mặt của những người cô giúp đỡ, Mạn Tâm lại cảm thấy như Trạch Dương đang mỉm cười với cô, động viên cô tiếp tục hành trình của mình.

Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp một góc nhỏ trong căn phòng, Mạn Tâm tình cờ tìm thấy một bức ảnh cũ của cả hai. Trong bức ảnh, họ đang cười tươi, ánh mắt đầy hạnh phúc. Cô ngắm nhìn bức ảnh, lòng tràn ngập nỗi nhớ. “Trạch Dương, anh luôn ở đây, trong trái tim này,” cô thầm thì.

Và rồi, Mạn Tâm quyết định tổ chức một buổi lễ tưởng niệm nhỏ cho Trạch Dương, nơi mà cô có thể cùng với những người bạn, những người đã yêu thương anh, chia sẻ về những kỷ niệm đẹp. Cô tin rằng việc tưởng nhớ anh sẽ giúp cô chữa lành những vết thương trong tâm hồn.

Ngày lễ tưởng niệm diễn ra trong không khí ấm áp và thân mật. Những người bạn thân thiết của Trạch Dương đã cùng nhau đến tham dự. Họ chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, những kỷ niệm đáng nhớ về anh. Tiếng cười và những giọt nước mắt hòa quyện, tạo nên một bầu không khí đầy xúc động.

Mạn Tâm đứng giữa đám đông, cảm thấy như Trạch Dương đang ở bên cạnh mình. “Cảm ơn mọi người đã đến đây, cùng mình nhớ về Trạch Dương. Anh ấy là một người tuyệt vời và tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi sống trong lòng,” cô nói, giọng đầy cảm xúc.

Buổi lễ kết thúc bằng một ánh nến lung linh, mỗi người đều thắp lên một ngọn nến để tưởng nhớ Trạch Dương. Mạn Tâm ngước nhìn bầu trời đầy sao, lòng tràn đầy sự bình yên. “Em sẽ luôn nhớ về anh, Trạch Dương. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn sống trong trái tim này,” cô thầm thì.

Năm tháng lại trôi qua, Mạn Tâm đã xây dựng được một cuộc sống mới cho mình. Cô vẫn tiếp tục đi du lịch, khám phá những nơi mới và thực hiện những ước mơ mà cả hai từng chia sẻ. Tuy cuộc sống không còn có Trạch Dương bên cạnh, nhưng cô biết rằng tình yêu của họ sẽ mãi mãi là ánh sáng dẫn đường cho cô.

Vào một buổi chiều xuân, khi đứng trước bờ biển, Mạn Tâm nhìn ra xa, nơi biển xanh và trời xanh hòa quyện vào nhau. Cô cảm thấy một niềm hạnh phúc mới đang lớn dần trong trái tim. “Trạch Dương, em đã sống vì anh, và mình sẽ tiếp tục sống vì chúng ta,” cô mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, nhưng lần này là nước mắt của sự an yên.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, như những cơn sóng vỗ về bờ cát, mỗi giây phút đều quý giá. Và tình yêu của họ sẽ mãi là một phần trong hành trình của cuộc đời, bất chấp mọi đau thương.

Mạn Tâm đứng đó, trong ánh nắng vàng rực rỡ, cảm nhận được sức sống tràn đầy của cuộc sống. Cô đã học được cách yêu thương và chấp nhận, và hơn hết, cô đã học được cách sống vì bản thân, vì tình yêu, và vì những kỷ niệm đẹp mà họ đã cùng nhau xây dựng.

Giữa mùa xuân nở rộ hoa anh đào,

Tình yêu nảy nở, trọn vẹn bao lâu.

Mạn Tâm bên Trạch Dương, đắm say ngọt,

Mộng ước cùng nhau, mãi mãi dâng trào.

Dưới ánh trăng sáng, hai trái tim gần,

Lời hứa bên nhau, không bao giờ dứt.

Dẫu bệnh tật ập đến, lòng không đổi,

Yêu thương vĩnh cửu, vượt qua đau khổ.

Khi cơn gió lạnh, mang tin buồn đến,

Trạch Dương rời xa, để lại thương đau.

Mạn Tâm lặng lẽ, nước mắt thầm rơi,

Ký ức in đậm, tình yêu vững bầu.

Dẫu cho thời gian, có phôi phai đi,

Trong tim cô vẫn, mãi giữ hình anh.

Tôn Trạch Dương ơi, tình yêu bất diệt,

Nguyện sống vì anh, đến cuối cuộc hành.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play