Mùa xuân đến, mang theo những bông hoa nở rộ và ánh nắng ấm áp, nhưng tâm hồn Mạn Tâm vẫn bị bao phủ bởi nỗi lo lắng. Trạch Dương đã trải qua một thời gian dài trong bệnh viện, và mặc dù sức khỏe của anh đã cải thiện, những cơn đau vẫn thường xuyên ghé thăm. Mỗi lần thấy anh nén đau trong im lặng, lòng cô lại quặn thắt.
Một buổi chiều, sau khi Trạch Dương xuất viện, Mạn Tâm quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng sự trở lại của anh. Cô muốn tạo ra một không gian vui vẻ để anh có thể quên đi những lo âu. Ngay từ sáng, cô đã dành thời gian để chuẩn bị những món ăn mà Trạch Dương yêu thích.
Khi bữa tiệc bắt đầu, Trạch Dương xuất hiện với nụ cười tươi tắn, nhưng vẫn không thể giấu được sự yếu ớt. Những người bạn cùng lớp đã đến tham dự, mang lại không khí vui vẻ và tràn đầy tiếng cười. Mặc dù có sự ồn ào của những cuộc trò chuyện, Mạn Tâm luôn dõi theo Trạch Dương, sợ rằng anh sẽ bị mệt mỏi.
Khi mọi người đang ăn uống, một cơn đau bất ngờ ập đến, khiến Trạch Dương phải dừng lại giữa chừng. Mạn Tâm nhanh chóng nhận ra điều đó. “Trạch Dương! Cậu sao vậy?” Cô hỏi, lòng dạ như thắt lại.
“Mình không sao, chỉ là hơi mệt thôi,” anh cố gắng mỉm cười, nhưng vẻ mặt anh lại trông đau khổ.
Mạn Tâm lập tức đứng dậy, kéo anh ra khỏi bàn. “Chúng ta phải đi nghỉ một chút!” Cô quyết tâm đưa anh vào một căn phòng yên tĩnh để tránh sự chú ý của mọi người.
Khi vào phòng, Trạch Dương ngồi xuống giường, thở dốc. “Mạn Tâm, mình không muốn làm cậu lo lắng. Đây là bữa tiệc của cậu mà,” anh nói, nhưng giọng điệu của anh đầy mệt mỏi.
“Mình không quan tâm đến bữa tiệc. Mình chỉ muốn cậu được khỏe mạnh!” Cô quỳ xuống bên cạnh anh, nắm chặt tay anh. “Cậu không cần phải gắng gượng. Hãy cho mình biết khi nào cậu cảm thấy không ổn.”
“Thật sự không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần nghỉ một chút thôi,” Trạch Dương cố gắng an ủi cô.
Mạn Tâm biết rõ rằng anh đang cố gắng không làm cô lo lắng, nhưng điều đó chỉ làm cô thêm đau lòng. “Mình sẽ không để cậu một mình. Nếu cậu đau, mình sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu,” cô nói, đôi mắt ngấn lệ.
Trong khoảnh khắc đó, Trạch Dương cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm. Anh nhìn Mạn Tâm, trái tim anh tràn đầy yêu thương. “Mạn Tâm, cậu không chỉ là một người bạn tốt. Cậu là lý do mà mình muốn sống, muốn chiến đấu,” anh nói.
Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. “Mình sẽ luôn bên cậu, bất kể chuyện gì xảy ra,” cô hứa.
---
Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau và lo lắng vẫn đeo bám Mạn Tâm. Trạch Dương đã trở về trường học và cố gắng tiếp tục cuộc sống bình thường, nhưng những cơn đau tim ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Anh phải tham gia điều trị, thuốc men, và những cuộc hẹn với bác sĩ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của họ.
Mỗi buổi tối, Mạn Tâm lại ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời tối đen, suy nghĩ về tương lai. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp giữa họ, những giấc mơ mà họ đã cùng nhau xây dựng. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đổ vỡ trước mắt cô.
Một ngày nọ, sau khi Trạch Dương trở về từ bệnh viện, Mạn Tâm quyết định tổ chức một buổi hẹn hò đặc biệt. Cô muốn mang lại cho anh một khoảnh khắc hạnh phúc, nơi mà họ có thể quên đi nỗi đau và những lo lắng.
“Trạch Dương, hôm nay chúng ta sẽ có một buổi hẹn hò bí mật!” Mạn Tâm cười, ánh mắt lấp lánh.
“Hẹn hò bí mật? Thật sao?” Trạch Dương ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Hãy chuẩn bị và đi cùng mình,” cô nói, không cho anh có thời gian để phản đối.
Họ đến một công viên nhỏ, nơi có những bông hoa nở rộ và những cánh bướm bay lượn. Không khí trong lành khiến cả hai cảm thấy tươi mới. Mạn Tâm đã chuẩn bị một bữa tiệc picnic nhỏ với bánh ngọt và trái cây tươi ngon.
“Wow! Cậu đã chuẩn bị tất cả những điều này?” Trạch Dương không thể tin vào mắt mình.
“Mình muốn cậu có một ngày thật vui vẻ. Hãy quên đi mọi lo lắng và chỉ tận hưởng khoảnh khắc này,” cô nói, nụ cười trên môi rạng rỡ.
Họ cùng nhau thưởng thức bữa tiệc picnic dưới tán cây xanh mát, trao đổi những câu chuyện cười, và những ước mơ mà họ luôn ao ước. Trạch Dương cảm thấy như những cơn đau đã tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc bên Mạn Tâm.
“Cảm ơn cậu, Mạn Tâm. Ngày hôm nay thật tuyệt vời,” Trạch Dương nói, đôi mắt anh rực rỡ.
Mạn Tâm chỉ cười, lòng cô cũng tràn đầy hạnh phúc. Nhưng sau vài giờ vui vẻ, nụ cười ấy lại dần phai nhạt khi Trạch Dương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Những cơn đau lại quay trở lại, và cô có thể thấy rõ sự không thoải mái trên khuôn mặt anh.
“Trạch Dương, chúng ta phải về nhà. Cậu không ổn đúng không?” cô lo lắng.
“Không, mình chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi. Đừng làm cậu lo lắng,” anh cố gắng gượng cười, nhưng sự yếu ớt của anh khiến cô không thể bình tĩnh được.
“Mình không thể để cậu một mình. Hãy cho mình biết khi nào cậu cảm thấy không ổn,” Mạn Tâm nói, lòng tràn đầy nỗi lo.
Họ quay trở về, nhưng khi về đến nhà, Trạch Dương đã trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. Mạn Tâm cảm thấy trái tim mình như bị xé nát khi thấy anh phải chống chọi với những cơn đau, cô quyết định đưa anh đến bệnh viện một lần nữa.
Tại bệnh viện, Trạch Dương được nhập viện ngay lập tức. Những ngày tiếp theo trở thành những cuộc chiến không ngừng nghỉ. Mạn Tâm ngồi bên giường bệnh, nhìn anh phải chịu đựng từng cơn đau, lòng cô quặn thắt. Cô không thể nào chấp nhận việc phải sống trong sự sợ hãi và bất lực.
Một ngày, khi Trạch Dương tỉnh dậy, anh thấy Mạn Tâm ngồi bên cạnh, mặt mày nhợt nhạt. “Mạn Tâm, cậu không cần phải ở đây cả ngày như vậy. Mình sẽ ổn thôi,” anh nói, nhưng Mạn Tâm biết rằng điều đó không đúng.
“Trạch Dương, mình không thể ngồi yên khi thấy cậu đau đớn như vậy. Mình sẽ luôn ở đây, cho đến khi cậu khỏe lại,” cô kiên quyết.
Và trong khoảnh khắc đó, Trạch Dương hiểu rằng họ đang phải đối mặt với số phận. Những cơn đau không chỉ là nỗi sợ hãi của riêng anh mà cũng là nỗi đau của Mạn Tâm. Họ đã cùng nhau đi qua bao thử thách, nhưng cuộc chiến này có thể là trận chiến lớn nhất mà họ từng phải đối mặt.
“Mạn Tâm, nếu có điều gì xảy ra, hãy nhớ rằng mình sẽ luôn yêu cậu. Cậu là lý do mà mình muốn sống,” Trạch Dương nói, đôi mắt anh tràn ngập tình cảm.
Mạn Tâm nắm chặt tay anh, trái tim cô như bị xé nát khi nghe những lời đó. “Mình sẽ không bao giờ để cậu đi, Trạch Dương. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện. Mình không thể sống thiếu cậu!” cô nói, nước mắt lăn dài trên má.
Cuộc sống đã đưa họ đến những nỗi đau, nhưng tình yêu giữa họ là ánh sáng trong bóng tối. Họ cùng nhau đứng vững trước những thử thách mà số phận đã đặt ra. Ngày qua ngày, Trạch Dương và Mạn Tâm cùng nhau chiến đấu, và tình yêu của họ trở thành nguồn sức mạnh lớn lao.
---
Mạn Tâm đã dành hết thời gian rảnh rỗi để chăm sóc Trạch Dương. Cô không chỉ là một người bạn mà còn là một người bảo vệ, luôn theo sát anh trong từng bước đi. Cô đã sắp xếp thời gian để tham gia vào các buổi trị liệu của anh, nghiên cứu mọi thứ về bệnh tim và tìm kiếm phương pháp điều trị tốt nhất. Trái tim cô đã trở thành một phần của cuộc chiến này, và cô sẽ không để Trạch Dương phải đơn độc.
Nhưng bất chấp sự chăm sóc tận tình của cô, những cơn đau vẫn không buông tha cho Trạch Dương. Một buổi tối, khi đêm xuống, Mạn Tâm quyết định sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện mà cô đã từng nghe từ khi còn nhỏ. Câu chuyện về một chàng hoàng tử và một cô công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
“Trạch Dương, cậu có nhớ câu chuyện về hoàng tử và công chúa không?” Mạn Tâm bắt đầu, ngồi bên giường bệnh của anh, ánh đèn mờ ảo.
“Ừm, mình nhớ. Họ đã sống hạnh phúc bên nhau,” Trạch Dương cố gắng mỉm cười.
“Đúng rồi! Và dù gặp nhiều khó khăn, họ luôn bên cạnh nhau. Họ tin rằng tình yêu sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách,” cô tiếp tục, lòng hy vọng rằng câu chuyện sẽ mang lại chút an ủi cho anh.
Trạch Dương lắng nghe, nhưng ánh mắt của anh dường như xa xăm. “Mạn Tâm, mình không phải là hoàng tử. Có thể… có thể mình không thể mang lại hạnh phúc cho cậu,” anh thở dài, sự tự ti hiện rõ trong giọng nói.
“Cậu là hoàng tử của mình, và tình yêu của chúng ta là phép màu duy nhất. Dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn sẽ yêu cậu,” cô nói, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Trạch Dương nhìn vào mắt Mạn Tâm, cảm thấy sự chân thành trong từng lời nói của cô. “Cậu là ánh sáng trong cuộc đời mình. Nếu có thể, mình muốn cả hai ta có thể sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc,” anh thì thầm.
“Chúng ta sẽ làm được! Cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua mọi thứ. Mình không quan tâm đến những cơn đau. Mình chỉ muốn cậu bên cạnh, sống khỏe mạnh,” cô đáp, lòng đầy quyết tâm.
Những ngày tiếp theo trở thành những cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ giữa nỗi đau và hy vọng. Trạch Dương đã chịu đựng nhiều cuộc phẫu thuật, và Mạn Tâm không rời xa anh một bước. Cô trở thành chỗ dựa vững chắc, giúp anh vượt qua những khoảnh khắc khó khăn nhất.
Nhưng cuộc sống lại đưa họ đến một ngã rẽ mà họ không thể lường trước được. Vào một buổi chiều mưa, Trạch Dương đột ngột ngã quỵ. Mạn Tâm hoảng loạn, cô không biết phải làm gì. Bác sĩ nhanh chóng được gọi, và mọi người đều trong trạng thái hoảng hốt.
“Mạn Tâm, đừng lo. Mình sẽ ổn thôi,” anh nói, nhưng điều đó không làm cô bớt lo lắng. Cô cảm thấy như trái tim mình đang tan vỡ.
“Tại sao lại là lúc này? Tại sao không thể có một ngày yên bình?” Cô tự hỏi, nước mắt tràn đầy.
Bác sĩ nhanh chóng đưa Trạch Dương đến phòng cấp cứu, và Mạn Tâm đứng ở cửa, lòng đầy lo âu. Những giờ phút đợi chờ dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng, khi bác sĩ bước ra, vẻ mặt ông nghiêm trọng, lòng cô như thắt lại.
“Trạch Dương cần phải làm một ca phẫu thuật khẩn cấp. Tình trạng của cậu ấy rất nghiêm trọng,” bác sĩ nói.
“Làm ơn, hãy cứu cậu ấy. Tôi xin bác sĩ!” Mạn Tâm cầu xin, nước mắt không ngừng rơi.
Bác sĩ gật đầu, nhưng Mạn Tâm cảm thấy sự bất lực tràn ngập trong lòng. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có Trạch Dương bên cạnh.
Khi ca phẫu thuật bắt đầu, Mạn Tâm ngồi ở hành lang bệnh viện, đầu óc trống rỗng. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp, những giấc mơ mà họ đã chia sẻ. Trái tim cô nặng trĩu khi nghĩ đến khả năng sẽ mất đi người mà cô yêu thương nhất.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Cuối cùng, bác sĩ bước ra, thở phào nhẹ nhõm. “Ca phẫu thuật thành công, nhưng Trạch Dương vẫn cần thời gian để hồi phục.”
Mạn Tâm vội vàng chạy đến bên giường bệnh, lòng tràn ngập hy vọng. Trạch Dương nằm đó, yếu đuối nhưng vẫn còn sống. “Cậu làm được rồi! Mình luôn tin tưởng vào cậu,” cô nói, đôi mắt ngấn lệ hạnh phúc.
“Cảm ơn Mạn Tâm, mình không biết mình có thể làm gì nếu không có cậu,” anh thì thầm, một nụ cười yếu ớt trên môi.
Những tuần tiếp theo trở thành những ngày hồi phục đầy nỗ lực. Mạn Tâm ở bên, hỗ trợ anh từng bước đi. Cô giúp anh phục hồi sức khỏe, thuyết phục anh thực hiện những bài tập nhỏ mỗi ngày.
Một buổi chiều, khi Trạch Dương đã có thể đứng dậy, Mạn Tâm đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng sự hồi phục của anh. “Chúng ta đã vượt qua tất cả! Giờ là lúc để ăn mừng!” cô nói, nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn cậu vì đã luôn bên mình,” Trạch Dương nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự biết ơn.
“Không có gì! Chúng ta là bạn mà! Mình sẽ luôn ở đây, bên cậu,” Mạn Tâm khẳng định.
Nhưng trái tim cô vẫn nặng trĩu một nỗi lo lắng. Cô biết rằng dù Trạch Dương đã hồi phục, bệnh tình của anh có thể quay trở lại bất cứ lúc nào. Cô quyết tâm không để điều đó xảy ra, và cùng nhau, họ đã vạch ra kế hoạch cho tương lai.
Những tháng trôi qua, Trạch Dương và Mạn Tâm đã học cách sống với những thử thách. Họ không chỉ là bạn bè, mà trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Họ cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, và mọi khoảnh khắc quý giá.
Một buổi chiều nọ, khi ngồi bên bờ hồ, Trạch Dương bỗng nhiên nắm chặt tay Mạn Tâm. “Mạn Tâm, nếu có một điều mình có thể làm trong cuộc đời này, đó chính là sống cùng cậu mãi mãi,” anh nói, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm.
Mạn Tâm quay sang, trái tim cô đập rộn ràng. “Mình cũng muốn như vậy. Chúng ta sẽ sống bên nhau, bất kể chuyện gì xảy ra,” cô hứa.
“Nhưng mình vẫn cảm thấy bất an. Nếu một ngày nào đó, mình không còn nữa…” Trạch Dương ngập ngừng.
“Đừng nói như vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Mình không thể sống thiếu cậu,” Mạn Tâm trả lời, nước mắt lăn dài.
Và trong khoảnh khắc ấy, họ nhận ra rằng tình yêu của họ đã trở thành một thứ mạnh mẽ hơn cả những nỗi đau. Dù tương lai có thể ảm đạm, nhưng họ đã hứa sẽ cùng nhau chiến đấu cho đến cùng.
Vào một ngày cuối thu, Trạch Dương đã quyết định tỏ tình với Mạn Tâm. Anh đã chuẩn bị một buổi tối lãng mạn với nến và hoa. Khi Mạn Tâm bước vào, ánh đèn mờ ảo, cô không thể tin vào mắt mình.
“Trạch Dương, cậu đã chuẩn bị tất cả những điều này?” cô ngạc nhiên.
“Ừ, mình chỉ muốn nói với cậu rằng… Mạn Tâm, mình yêu cậu. Từ những ngày còn nhỏ, cậu luôn là ánh sáng trong cuộc đời mình,” anh nói, ánh mắt rực rỡ.
Mạn Tâm không thể cầm lòng. “Mình cũng yêu cậu, Trạch Dương! Mình đã yêu cậu từ lâu rồi,” cô thốt lên, lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
Họ ôm nhau, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của đối phương, như muốn hòa quyện mọi nỗi lo lắng và sự đau khổ trong quá khứ. Tình yêu giữa họ đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một ngọn lửa cháy bùng trong đêm tối.
“Chúng ta sẽ viết lên một câu chuyện mới, Mạn Tâm,” Trạch Dương thì thầm, gương mặt anh ánh lên niềm hy vọng. “Một câu chuyện không có đau thương, chỉ có niềm vui và hạnh phúc.”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau sống và yêu thương như chưa từng có chuyện gì xảy ra,” cô đáp, cảm thấy trái tim mình như đang bay bổng.
Buổi tối đó tràn ngập nụ cười và tiếng cười. Họ đã ăn tối dưới ánh nến lung linh, chia sẻ những kỷ niệm đẹp về những ngày tháng đã qua. Cả hai đều biết rằng cuộc sống không bao giờ đơn giản, nhưng khi có nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Những tháng tiếp theo, Trạch Dương và Mạn Tâm cùng nhau thực hiện những giấc mơ mà họ đã vạch ra. Họ bắt đầu đi du lịch khắp nơi, khám phá những vùng đất mới, và tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Họ đã tìm thấy sự bình yên trong vòng tay của nhau, và những ngày tháng đẹp đẽ ấy giúp Trạch Dương quên đi phần nào nỗi đau của căn bệnh.
Một buổi chiều, khi đứng trên đỉnh một ngọn đồi, Trạch Dương nắm tay Mạn Tâm, ánh mắt dõi theo những cánh đồng xanh tít tắp. “Mạn Tâm, cậu có biết điều gì khiến mình hạnh phúc nhất không?” anh hỏi.
“Là gì vậy?” cô tò mò.
“Là được bên cậu, được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc này. Mình không còn sợ hãi nữa,” anh nói, cảm xúc dâng trào.
Mạn Tâm nhìn anh, nước mắt ngấn lệ vì hạnh phúc. “Mình cũng vậy. Chỉ cần có cậu bên cạnh, mình sẽ không bao giờ phải lo lắng. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm tuyệt đẹp,” cô khẳng định.
Nhưng cuộc sống có những ngã rẽ bất ngờ mà họ không thể lường trước. Một ngày nọ, Trạch Dương bỗng nhiên cảm thấy đau nhói trong ngực. Dù đã cố gắng không lo lắng, nhưng khi cơn đau kéo dài, Mạn Tâm không thể không cảm thấy sợ hãi.
“Cậu có sao không?” Mạn Tâm hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
“Chỉ là một cơn đau nhỏ thôi. Mình ổn,” anh cố gắng trấn an cô, nhưng trong lòng anh biết rằng cảm giác này không bình thường.
Dù vậy, Trạch Dương vẫn tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ, không muốn làm Mạn Tâm lo lắng. Anh đã trải qua quá nhiều và không muốn kéo cô vào những lo âu của mình. Nhưng Mạn Tâm không dễ dàng bỏ qua. Cô đã quyết định đưa anh đến gặp bác sĩ ngay lập tức.
Khi kết quả xét nghiệm được công bố, cả hai đều bàng hoàng. Bác sĩ thông báo rằng tình trạng bệnh của Trạch Dương đã trở nặng hơn, và cần phải thực hiện thêm một ca phẫu thuật.
“Cậu đừng lo lắng quá. Mình sẽ ổn thôi,” Trạch Dương cố gắng động viên Mạn Tâm, nhưng trong lòng anh, sự lo lắng và sợ hãi đang dâng trào.
“Không, mình không thể để cậu một mình. Mình sẽ luôn bên cạnh cậu, cho dù chuyện gì xảy ra,” cô khẳng định, ánh mắt cô đầy quyết tâm.
Những ngày sau đó trôi qua trong sự chờ đợi và lo lắng. Mạn Tâm không rời khỏi bên Trạch Dương, chăm sóc anh từng ly từng tí. Cô thậm chí đã đọc cho anh nghe những cuốn sách yêu thích để giúp anh quên đi nỗi đau.
Thời gian trôi qua, mỗi phút đều là một thử thách. Cuối cùng, khi bác sĩ xuất hiện, Mạn Tâm chạy đến, lòng đầy hồi hộp.
“Ca phẫu thuật thành công. Trạch Dương sẽ hồi phục, nhưng cần thời gian để ổn định,” bác sĩ nói, nhẹ nhõm.
Mạn Tâm vỡ òa trong hạnh phúc. “Cảm ơn bác sĩ!” Cô cảm thấy như vừa cởi bỏ được một gánh nặng khổng lồ.
Khi Trạch Dương tỉnh lại, Mạn Tâm đã ở bên cạnh. “Cậu đã làm được rồi! Mình biết cậu sẽ vượt qua!” cô mỉm cười, nước mắt lăn dài.
“Cảm ơn cậu đã không bao giờ rời xa mình,” anh nói, lòng tràn đầy biết ơn.
Họ nắm chặt tay nhau, như thể muốn truyền cho nhau sức mạnh. Mỗi ngày trôi qua, Trạch Dương dần hồi phục, và tình yêu giữa họ lại một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thời gian trôi qua, Trạch Dương đã trở lại cuộc sống bình thường, và cả hai tiếp tục xây dựng những kỷ niệm đẹp. Họ đã cùng nhau thực hiện những giấc mơ và bắt đầu kế hoạch cho một tương lai tươi sáng.
Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Trạch Dương nắm tay Mạn Tâm và nói: “Mạn Tâm, mình không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có cậu. Cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh, yêu thương và ủng hộ mình.”
“Mình cũng vậy! Tình yêu của chúng ta là điều quý giá nhất. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn bên nhau,” cô đáp.
Và trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng tình yêu của họ đã vượt qua mọi thử thách. Họ đã cùng nhau chiến đấu và cùng nhau tìm thấy hạnh phúc. Cuộc sống vẫn tiếp diễn với những niềm vui và nỗi buồn, nhưng họ đã có nhau, và đó là điều quý giá nhất.
Khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn tắt dần, họ nắm tay nhau, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách phía trước, bởi tình yêu giữa họ sẽ mãi mãi trường tồn.