Tháng Giêng trôi qua, không khí lạnh giá của mùa đông vẫn bao trùm thành phố. Trạch Dương đã bắt đầu thực hiện chế độ điều trị nghiêm ngặt mà bác sĩ đã chỉ định. Những cơn đau tim không còn xuất hiện thường xuyên như trước, nhưng sự lo lắng của Mạn Tâm vẫn hiện hữu. Cô biết rằng tình trạng của anh vẫn không thể xem nhẹ, và cô luôn cảm thấy gánh nặng khi phải chứng kiến anh chịu đựng.
Thời gian trôi đi, và cả hai tiếp tục theo học tại đại học. Mạn Tâm cố gắng hết sức để giúp Trạch Dương trong việc học tập, nhưng đôi khi những cơn mệt mỏi đến bất chợt khiến anh không thể theo kịp. Họ cùng nhau làm bài tập, ôn luyện cho kỳ thi, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh phải dừng lại vì mệt mỏi, lòng cô lại đau nhói.
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành một kỳ thi căng thẳng, Trạch Dương quyết định muốn ăn mừng. “Mạn Tâm, hôm nay chúng ta hãy đi ăn tối ở nhà hàng mà cậu thích nhé!” anh đề nghị, nụ cười trên môi nhưng đôi mắt lại có phần mệt mỏi.
“Cậu chắc chắn không?” Mạn Tâm hỏi, ngập tràn lo lắng. “Chúng ta có thể chỉ ăn ở nhà và nghỉ ngơi cũng được mà.”
“Không, hôm nay là ngày của chúng ta. Chúng ta đã làm rất tốt trong kỳ thi này. Hãy tận hưởng một chút nhé!” Trạch Dương khăng khăng.
Mạn Tâm không thể từ chối. Cô biết rằng Trạch Dương đang cố gắng tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ, những ký ức đẹp trước khi cuộc sống trở nên phức tạp hơn. Họ cùng nhau đến một nhà hàng nhỏ xinh đẹp, nơi mà Mạn Tâm yêu thích. Những món ăn ngon, không khí ấm áp và tiếng cười vang lên khiến cô tạm quên đi những nỗi lo lắng.
Nhưng ngay khi thức ăn được dọn lên, Trạch Dương bắt đầu cảm thấy khó chịu. Anh không thể ăn hết được món mình thích, và màu sắc trên khuôn mặt anh trở nên tái nhợt. Mạn Tâm nhìn thấy sự khác thường, cảm giác bất an lại dâng trào.
“Cậu không cảm thấy ổn đúng không?” cô hỏi, lo lắng.
“Mình chỉ hơi no thôi. Chắc mình không đói lắm,” Trạch Dương đáp, nhưng ánh mắt anh lại tránh né.
“Trạch Dương, đừng dối mình. Chúng ta có thể về nếu cậu không thoải mái,” Mạn Tâm khẳng định.
Trạch Dương không muốn làm cô lo lắng, nhưng thực sự anh cảm thấy khó chịu. Anh chỉ gật đầu và cầm ly nước, nhưng ngay lập tức, những cơn đau bắt đầu hành hạ anh. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy như mình bị bao vây bởi bóng tối.
“Trạch Dương!” Mạn Tâm kêu lên khi thấy anh nhăn mặt. “Cậu làm sao vậy?”
“Mình… mình không sao. Chỉ là hơi chóng mặt một chút,” anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Chúng ta phải đi bác sĩ ngay!” Mạn Tâm đứng dậy, tay cô nắm chặt tay anh, ý định kéo anh ra khỏi nhà hàng.
Nhưng Trạch Dương không muốn làm cô hoảng sợ. “Thật sự không sao đâu. Chỉ cần ngồi nghỉ một chút là ổn thôi,” anh nói, nhưng trái tim anh đang đập loạn nhịp.
Mạn Tâm không thể chấp nhận điều đó. Cô lôi kéo Trạch Dương ra khỏi ghế và kéo anh về phía cửa ra. “Mình sẽ không để cậu ở đây một mình. Hãy đi với mình!”
Họ ra ngoài, không khí lạnh lẽo của mùa đông tràn vào mặt, nhưng lòng Mạn Tâm như đang bốc cháy trong nỗi lo âu. Cô gọi taxi và đưa Trạch Dương đến bệnh viện một lần nữa.
---
Khi đến bệnh viện, Trạch Dương được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Mạn Tâm đứng ngoài, lòng đầy lo lắng, chờ đợi từng giây phút. Cô cảm thấy như thời gian trôi chậm lại, từng khoảnh khắc đều nặng nề như một cơn ác mộng. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống khi cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp của họ.
“Xin hãy để mọi thứ ổn thỏa,” cô thì thầm trong lòng, cầu nguyện cho Trạch Dương.
Cuối cùng, bác sĩ bước ra. “Trạch Dương cần phải nhập viện để theo dõi thêm. Cậu ấy đã trải qua một cơn đau tim nhẹ và cần được điều trị ngay lập tức.”
Mạn Tâm cảm thấy như một tảng đá đè nặng lên ngực. “Làm ơn hãy cứu cậu ấy!” cô gần như hét lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn bác sĩ.
“Chúng tôi sẽ làm hết sức mình. Cô hãy bình tĩnh,” bác sĩ trả lời, cố gắng trấn an.
Mạn Tâm được đưa vào phòng bệnh, nơi Trạch Dương nằm trên giường, mệt mỏi và yếu ớt. Cô nắm chặt tay anh, lòng tràn ngập nỗi đau đớn. “Trạch Dương, cậu không sao chứ?” cô hỏi, giọng nghẹn ngào.
“Mình… mình ổn,” anh thì thào, nhưng Mạn Tâm biết rằng anh đang cố gắng chịu đựng.
Cô ngồi bên cạnh anh suốt đêm, giữ tay anh và nói chuyện. “Cậu phải mạnh mẽ hơn, Trạch Dương. Mình không thể mất cậu. Cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình,” cô nói, giọng run rẩy.
Trạch Dương nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình cảm. “Mạn Tâm, cậu là ánh sáng của đời mình. Mình sẽ không rời xa cậu đâu,” anh hứa, nhưng Mạn Tâm biết rằng những lời hứa ấy có thể dễ dàng bị thử thách bởi những điều không thể đoán trước.
Những ngày tiếp theo, Trạch Dương phải trải qua nhiều xét nghiệm và điều trị. Mỗi lần thấy anh mệt mỏi, lòng Mạn Tâm lại như bị xé nát. Họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu điều, nhưng giờ đây, sự yếu đuối của Trạch Dương khiến cô cảm thấy bất lực. Cô không thể chịu nổi nếu như anh phải chịu đựng thêm nữa.
“Mạn Tâm, cậu không cần phải lo lắng. Mình sẽ ổn thôi,” Trạch Dương an ủi cô trong một buổi chiều, khi ánh nắng len lỏi qua cửa sổ bệnh viện.
“Cậu nói dối! Mỗi ngày mình đều thấy cậu phải đấu tranh với những cơn đau, và mình không thể chấp nhận điều đó. Mình không biết phải làm gì để giúp cậu,” Mạn Tâm khóc, nước mắt lăn dài trên má.
Trạch Dương nắm chặt tay cô, cố gắng trấn an. “Mình biết rằng cậu luôn ở bên mình, và điều đó khiến mình mạnh mẽ hơn. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Mạn Tâm biết rằng tình yêu giữa họ đang bị thử thách một cách khốc liệt. Nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Cô quyết tâm sẽ không để Trạch Dương phải một mình trong cuộc chiến này. Cô sẽ luôn ở bên anh, như một ánh sáng trong bóng tối.
Và giữa những giọt nước mắt, giữa những nỗi đau đớn, tình yêu của họ tiếp tục lớn lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.