Mùa hè trôi qua nhanh chóng, và Ngụy Mạn Tâm và Tôn Trạch Dương chính thức bước vào ngưỡng cửa đại học. Họ chọn cùng theo học tại một trường đại học danh tiếng trong thành phố, nơi mà cả hai đều hy vọng sẽ trở thành những bác sĩ tài năng. Tuy nhiên, đằng sau những giấc mơ và hoài bão ấy, sự lo lắng về sức khỏe của Trạch Dương vẫn hiện hữu, như một bóng ma bám lấy cuộc sống của cô.
Những ngày đầu tiên ở trường đại học tràn ngập niềm vui và háo hức. Cả hai cùng nhau khám phá campus rộng lớn, tham gia những buổi học đầu tiên và gặp gỡ những người bạn mới. Trạch Dương luôn tỏ ra lạc quan, nhưng Mạn Tâm có thể nhận thấy những lúc anh mệt mỏi hơn bình thường. Những cơn đau tim bất chợt trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của anh, và cô không thể ngồi yên khi thấy người bạn thân của mình đang phải chiến đấu một mình.
Một buổi chiều, sau giờ học, họ quyết định ghé thăm một quán cà phê nhỏ để thư giãn. Trong khi thưởng thức những ly nước mát lạnh, Mạn Tâm không thể kiềm chế được nỗi lo lắng trong lòng.
“Trạch Dương, cậu có cảm thấy tốt hơn không? Mình thấy cậu dạo này có vẻ mệt mỏi,” cô hỏi, ánh mắt chân thành nhìn vào anh.
Trạch Dương khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó không thể che giấu đi nỗi đau trong lòng. “Mình vẫn ổn, chỉ là học hành căng thẳng thôi mà,” anh nói, giọng nhẹ nhàng.
“Đừng có nói dối! Nếu cậu cần nghỉ ngơi, hãy nói cho mình biết. Mình không muốn cậu phải chịu đựng một mình,” Mạn Tâm khẩn thiết, lòng tràn đầy nỗi lo âu.
“Cậu biết mà, mình không muốn cậu lo lắng. Chúng ta phải tập trung vào việc học. Đây là thời gian của chúng ta,” Trạch Dương cố gắng lấy lại sự tự tin.
Mạn Tâm im lặng, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác bất an. Cô quyết định phải làm gì đó để giúp Trạch Dương, dù chỉ là những điều nhỏ bé. Cô sẽ không để anh gục ngã.
---
Mùa đông lại đến, những cơn gió lạnh giá thổi qua thành phố. Mạn Tâm và Trạch Dương vẫn học cùng nhau, nhưng Mạn Tâm cảm nhận rõ ràng rằng sức khỏe của Trạch Dương đã giảm sút. Anh thường xuyên phải dừng lại giữa chừng trong các buổi học, đôi lúc trông anh thật uể oải. Ngày hôm đó, trong giờ học sinh lý, cô đã thấy Trạch Dương ngồi dựa vào bàn, mặt tái xanh.
Mạn Tâm không thể ngồi yên. Cô đứng dậy và tiến đến chỗ Trạch Dương. “Cậu không ổn phải không? Chúng ta cần phải đi bác sĩ ngay!” cô nói, giọng quyết liệt.
“Đừng làm ầm lên, Mạn Tâm. Mình chỉ hơi choáng một chút thôi mà,” Trạch Dương phản đối, nhưng trong mắt anh ánh lên sự mệt mỏi.
“Mình không muốn nghe bất kỳ lý do nào nữa! Nếu cậu không đi khám, mình sẽ không để cậu về nhà một mình!” Mạn Tâm quyết tâm.
Trạch Dương cuối cùng cũng phải gật đầu, thấy không thể làm gì khác hơn để thuyết phục cô. “Được rồi, mình sẽ đi cùng cậu, nhưng hãy hứa là sẽ không làm ầm ĩ.”
Họ rời trường học và đến bệnh viện gần nhất. Trạch Dương có vẻ bồn chồn, nhưng Mạn Tâm cố gắng an ủi anh. “Cậu sẽ ổn thôi. Bác sĩ sẽ giúp cậu mà.”
Sau khi chờ đợi một lúc, họ được gọi vào phòng khám. Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên với ánh mắt đầy hiểu biết. Sau khi khám và hỏi han tình trạng của Trạch Dương, bà nghiêm mặt.
“Trạch Dương, tôi rất tiếc, nhưng trái tim của cậu không khỏe như mong đợi. Tôi khuyên cậu cần phải thực hiện một số xét nghiệm để xác định tình hình sức khỏe hiện tại,” bác sĩ nói.
Trạch Dương nhìn Mạn Tâm, đôi mắt anh lấp lánh nỗi sợ hãi. Mạn Tâm cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô nắm chặt tay anh, quyết tâm không để anh phải đối mặt một mình.
“Tôi sẽ bên cậu, Trạch Dương. Cậu không cần phải lo lắng,” cô hứa, giọng dịu dàng.
Họ thực hiện các xét nghiệm, và thời gian chờ đợi trở thành khoảng khắc dài dằng dặc. Mạn Tâm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô luôn lo lắng. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có Trạch Dương bên cạnh.
Cuối cùng, bác sĩ quay lại với kết quả. “Trạch Dương, cậu mắc bệnh tim bẩm sinh. Cậu cần phải điều trị và theo dõi thường xuyên. Đây không phải là một căn bệnh có thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng chúng ta có thể kiểm soát tình hình nếu cậu tuân theo chế độ điều trị nghiêm ngặt.”
Nỗi lo lắng trên khuôn mặt Trạch Dương trở thành sự tuyệt vọng. “Bác sĩ, có cách nào để tôi có thể sống bình thường không?” anh hỏi, giọng run rẩy.
Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt anh, “Cậu sẽ phải thay đổi lối sống của mình. Không thể tham gia những hoạt động quá sức, và phải luôn chú ý đến sức khỏe của mình. Nhưng tôi tin rằng nếu cậu tuân thủ, cậu có thể có một cuộc sống bình thường.”
Mạn Tâm cảm thấy nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu rơi. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của Trạch Dương sẽ ra sao nếu anh không thể làm những điều mà anh luôn mơ ước. “Trạch Dương, mình sẽ luôn bên cạnh cậu. Dù cậu có phải làm gì đi nữa, mình sẽ không bao giờ rời xa cậu,” cô nói, quyết tâm.
Trạch Dương nhìn cô, và nụ cười yếu ớt của anh khiến lòng cô nhói đau. “Cảm ơn cậu, Mạn Tâm. Cậu là ánh sáng trong cuộc đời mình.”
Sau buổi khám bệnh, cuộc sống của Mạn Tâm và Trạch Dương thay đổi hoàn toàn. Họ bắt đầu kế hoạch điều trị cho Trạch Dương. Mạn Tâm tự nguyện giúp anh trong việc theo dõi chế độ ăn uống và tập luyện. Cô tìm hiểu về các bệnh tim mạch, cố gắng hiểu rõ tình trạng của anh để có thể hỗ trợ tốt nhất.
Dù mọi thứ trở nên khó khăn hơn, nhưng tình cảm giữa hai người lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mỗi ngày, Mạn Tâm đều đến thăm Trạch Dương, nấu ăn cho anh những món ăn tốt cho sức khỏe, và động viên anh vượt qua những khó khăn. Họ đã cùng nhau lên những kế hoạch cho tương lai, thảo luận về những ước mơ và khao khát mà họ chưa thực hiện.
Một ngày nọ, khi cả hai ngồi bên nhau, Mạn Tâm nhìn vào mắt Trạch Dương và nói, “Mình không muốn cậu cảm thấy như mình đang đơn độc trong cuộc chiến này. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, có được không?”
“Chắc chắn rồi, Mạn Tâm. Cậu là người bạn tốt nhất mà mình có. Mình không thể làm điều này nếu không có cậu bên cạnh,” Trạch Dương trả lời, lòng tràn ngập biết ơn.
Và trong khoảnh khắc đó, Mạn Tâm hiểu rằng dù tương lai có mang lại những điều gì, tình yêu và sự hỗ trợ mà họ dành cho nhau sẽ là nguồn sức mạnh lớn nhất trong cuộc sống của họ.