Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy, những mùa hè đã qua đi và mùa đông lại đến. Ngụy Mạn Tâm và Tôn Trạch Dương giờ đây đã là những thiếu niên. Dù thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ, nhưng tình bạn giữa họ vẫn vững bền như những ngày thơ ấu. Họ vẫn cùng nhau chia sẻ những bí mật, những ước mơ và nỗi lo lắng trong cuộc sống.
Một buổi chiều thứ Bảy, khi tiết trời trong xanh và ánh nắng dịu nhẹ, Mạn Tâm và Trạch Dương quyết định cùng nhau học bài tại công viên gần nhà. Mỗi người mang theo sách vở, cùng nhau ôn bài cho kỳ thi sắp tới. Ngồi dưới tán cây cổ thụ, nơi mà họ từng chơi đùa hồi nhỏ, cả hai bắt đầu hăng say với việc học.
“Cậu nhớ không, hồi nhỏ chúng ta đã từng mơ ước trở thành những bác sĩ giỏi?” Mạn Tâm cất tiếng, nhìn Trạch Dương với ánh mắt đầy hoài niệm.
“Đương nhiên rồi! Mình vẫn nhớ lúc đó mình nói sẽ chữa bệnh cho cậu nếu cậu bị ốm,” Trạch Dương cười lớn, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn nhẹ. “Nhưng có lẽ, mình sẽ cần cậu chữa bệnh cho mình trước.”
Mạn Tâm ngẩn người. Cô không thể phủ nhận rằng Trạch Dương không khỏe mạnh như những người khác, nhưng khi nghe câu nói đó, lòng cô lại nhói lên một nỗi lo lắng.
“Cậu phải giữ gìn sức khỏe nhé, Trạch Dương! Mình không muốn nghe cậu nói như vậy nữa,” cô nghiêm nghị đáp, lòng tràn ngập cảm giác bất an.
“Cậu yên tâm đi. Mình sẽ chăm sóc bản thân,” Trạch Dương khẳng định, nhưng ánh mắt anh lảng tránh, như thể anh đang cố giấu đi nỗi sợ hãi thật sự trong lòng.
Mùa đông năm đó, mọi thứ trở nên lạnh lẽo hơn. Những cơn gió rét buốt thổi qua, và tuyết phủ trắng khắp nơi. Mạn Tâm luôn giữ Trạch Dương bên cạnh, không chỉ trong học tập mà cả trong những hoạt động thường ngày. Họ cùng nhau tham gia những hoạt động thể thao ở trường, cùng nhau nấu ăn, và thậm chí là cùng nhau làm bài tập về nhà.
Một ngày nọ, khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê nhỏ để ôn bài, Mạn Tâm bất ngờ thấy Trạch Dương có dấu hiệu không khỏe. Anh có vẻ mệt mỏi, đôi mắt hơi thâm quầng và làn da trắng bệch. Cô lo lắng hỏi:
“Trạch Dương, cậu không ổn phải không? Cậu có cần mình gọi bác sĩ không?”
“Không, không đâu! Chỉ là mình hơi mệt một chút thôi,” anh trả lời, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng rõ ràng là sự mệt mỏi không thể giấu được.
Mạn Tâm nhìn anh chằm chằm, lòng đầy lo âu. Cô không thể nào bỏ qua những dấu hiệu này. Những cơn đau tim của Trạch Dương càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Cô quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với anh về sức khỏe của mình.
“Cậu không thể cứ tiếp tục như thế này. Mình thật sự lo lắng cho cậu. Nếu cậu không chịu đi khám bác sĩ, thì mình sẽ không để cậu ra ngoài chơi nữa đâu,” cô nói, giọng điệu chắc chắn.
Trạch Dương nhướng mày, không thể kìm được tiếng cười. “Mạn Tâm, cậu có thật sự nghĩ rằng mình sợ việc đi khám không? Mình chỉ không muốn làm cậu lo lắng.”
“Nhưng cậu có biết rằng cậu đang làm cho mình lo lắng hơn không? Tại sao cậu lại không chia sẻ với mình về những cơn đau đó?” Mạn Tâm khẩn thiết.
“Cậu là người bạn tốt nhất của mình, Mạn Tâm. Mình không muốn làm cậu đau lòng. Mình sẽ tự lo liệu,” Trạch Dương trả lời, giọng anh vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quyết tâm.
Mạn Tâm không còn gì để nói. Cô chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng và tự hỏi tại sao Trạch Dương lại phải chịu đựng một mình. Họ là bạn bè, và cô không thể chấp nhận việc anh giấu diếm những nỗi đau.
---
Thời gian trôi qua, mùa hè lại trở về. Trạch Dương đã bước vào năm học cuối cùng của trung học, với những áp lực và kỳ vọng lớn lao. Ngày tốt nghiệp sắp tới khiến cả hai cảm thấy phấn khởi. Họ đã lên kế hoạch cho những điều tuyệt vời mà họ sẽ làm sau khi tốt nghiệp. Nhưng trong lòng Mạn Tâm, nỗi lo lắng về sức khỏe của Trạch Dương lại ngày càng gia tăng.
Một ngày nọ, khi cả hai ngồi bên bờ hồ, Mạn Tâm đã quyết định chia sẻ những suy nghĩ của mình.
“Trạch Dương, cậu có nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, mình nên thực hiện một chuyến đi đâu đó không? Có thể là đến biển hoặc núi? Mình muốn có những kỷ niệm đẹp bên cậu,” cô nói, lòng ngập tràn mong đợi.
“Nghe có vẻ thú vị! Mình sẽ sắp xếp thời gian để đi cùng cậu,” Trạch Dương trả lời, nhưng Mạn Tâm có thể nhận thấy sự không chắc chắn trong giọng nói của anh.
“Cậu có chắc chắn không? Mình không muốn cậu phải bỏ lỡ cơ hội này chỉ vì sức khỏe,” Mạn Tâm băn khoăn.
“Không sao đâu! Mình hứa mà! Chúng ta sẽ làm mọi điều mình muốn. Mình không để bất kỳ điều gì cản trở,” anh nói, nhưng Mạn Tâm không thể tránh khỏi cảm giác bất an.
Vào đêm trước ngày tốt nghiệp, Mạn Tâm nằm trên giường, suy nghĩ về tương lai của họ. Những giấc mơ về một cuộc sống hạnh phúc bên Trạch Dương vẫn tồn tại, nhưng cái bóng của nỗi lo lắng về sức khỏe của anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô.
“Phải làm gì đó thôi,” cô thì thầm với bản thân, không thể ngủ yên.
Sáng hôm sau, lễ tốt nghiệp diễn ra trong bầu không khí vui tươi. Mọi người đều mỉm cười, chúc mừng nhau, nhưng Mạn Tâm cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ đầy lo âu. Trong khoảnh khắc, khi Trạch Dương lên sân khấu nhận bằng, lòng cô đột nhiên trào dâng một nỗi sợ hãi mãnh liệt.
“Có thể đây là lần cuối cùng mình thấy cậu ấy trong tình trạng này,” cô nghĩ, và nước mắt chực trào ra.
“Mạn Tâm! Cậu đang ở đâu vậy?” Trạch Dương gọi to từ xa, kéo cô trở về thực tại.
“Ở đây! Mình ở đây!” cô đáp, cố gắng nở nụ cười tươi.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Mạn Tâm biết rằng cuộc sống sẽ không bao giờ dễ dàng. Họ đã từng hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng lời hứa ấy sẽ bị thử thách bởi những điều không thể kiểm soát.