Khi ánh bình minh chiếu rọi qua cửa sổ, Ngụy Mạn Tâm đã thức dậy với cảm giác phấn chấn. Hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày mà cô cùng Tôn Trạch Dương sẽ tham gia lễ hội mùa hè. Ký ức về những ngày thơ ấu luôn ùa về khi cô nghĩ đến anh. Họ đã lớn lên bên nhau trong khu phố nhỏ yên bình, nơi những tán cây cổ thụ che chở cho những trò chơi trẻ con đầy tiếng cười và những bí mật ngọt ngào.

Mạn Tâm chạy xuống bếp, nơi mùi thơm từ bữa sáng lan tỏa. Bố mẹ cô đã dậy từ sớm, họ tươi cười, vui vẻ chuẩn bị cho lễ hội. Mạn Tâm chào hỏi cha mẹ, rồi nhanh chóng ăn sáng, lòng đầy háo hức. Hôm nay, cô sẽ gặp Trạch Dương, người bạn thân thiết nhất của mình, và cùng nhau khám phá những gian hàng ẩm thực, trò chơi, và những điều kỳ diệu mà lễ hội mang lại.

Khi đã chuẩn bị xong, Mạn Tâm chạy ra ngoài. Trời xanh ngắt, và ánh nắng mặt trời sáng rực rỡ. Cô hít thở một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành và niềm vui của mùa hè. Những âm thanh của tiếng trẻ con cười đùa, tiếng nhạc vui tươi từ xa vọng lại khiến lòng cô thêm rộn ràng. Nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh của Tôn Trạch Dương luôn hiện hữu.

Trạch Dương là một cậu bé mạnh mẽ và thông minh, nhưng cũng rất nhạy cảm. Anh luôn bên cạnh Mạn Tâm trong những lúc vui vẻ, và cả những lúc khó khăn. Cô nhớ những ngày xưa, khi cả hai cùng nhau chạy nhảy trong công viên, cùng nhau chinh phục những trò chơi mạo hiểm. Họ đã cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ, và những lời hứa hẹn sẽ không bao giờ rời xa nhau.

Tới công viên, Mạn Tâm thấy một nhóm trẻ con đang vui chơi. Nhìn thấy Trạch Dương đứng ở một góc, cô không ngần ngại chạy đến. Anh đang nói chuyện với một vài bạn khác, nhưng khi thấy cô, nụ cười trên khuôn mặt anh sáng rực như mặt trời.

"Mạn Tâm!” Trạch Dương kêu lên, đôi mắt sáng lên niềm vui. “Cậu đến rồi!”

“Chào Trạch Dương! Hôm nay chúng ta sẽ chơi gì đây?” Mạn Tâm hỏi, khuôn mặt ánh lên sự háo hức.

“Có rất nhiều trò chơi thú vị! Mình nghe nói có một chiếc xe đu quay khổng lồ ở gần đây, và cũng có gian hàng bán kẹo bông!” Trạch Dương phấn khích nói, đôi mắt anh sáng rực rỡ như ánh nắng mùa hè.

Họ cùng nhau chạy đến chiếc xe đu quay, nơi có tiếng cười nói vang vọng. Mạn Tâm cảm thấy vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn thoáng lo lắng. Trạch Dương vẫn thường hay phàn nàn về những cơn đau ngực đột ngột, nhưng anh luôn cố gắng giấu đi. Cô biết rằng trái tim của anh không khỏe mạnh như những đứa trẻ khác, nhưng Trạch Dương không bao giờ muốn cô lo lắng.

“Cậu có chắc là mình ổn không?” Mạn Tâm hỏi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

“Đương nhiên rồi! Chỉ là hơi mệt một chút thôi.” Trạch Dương cười đáp, nhưng ánh mắt anh lại có chút mờ mịt.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Mạn Tâm không muốn làm anh khó chịu. Cô chỉ biết nắm chặt tay anh, cùng nhau bước lên chiếc xe đu quay, cảm nhận làn gió mát rượi vù vù qua hai bên. Họ cùng nhau la hét, cười đùa như những đứa trẻ vô tư. Những khoảnh khắc ấy, Mạn Tâm muốn thời gian ngừng lại, muốn lưu giữ mãi những ngày tháng tươi đẹp bên Trạch Dương.

Sau khi chơi xe đu quay, họ cùng nhau thưởng thức những món ăn đường phố thơm ngon. Kẹo bông, bánh nướng, và nước giải khát mát lạnh làm cho ngày hè thêm phần hoàn hảo. Họ ngồi trên bãi cỏ, chia sẻ những ước mơ và khát vọng cho tương lai. Trạch Dương nói về ước mơ trở thành bác sĩ, để có thể chữa trị cho những người bị bệnh như anh. Mạn Tâm lắng nghe, lòng tràn ngập niềm tự hào về anh.

“Cậu sẽ làm được, Trạch Dương! Mình tin cậu,” cô khích lệ, nắm chặt tay anh.

“Tất cả là nhờ có cậu! Mình sẽ không bao giờ quên điều đó,” Trạch Dương đáp, ánh mắt anh ấm áp và chân thành.

Nhưng giữa những tiếng cười và niềm vui, Mạn Tâm không thể nào gạt bỏ được nỗi lo lắng trong lòng. Cô biết rằng những cơn đau tim của Trạch Dương không thể mãi giấu kín, và cái ngày mà nó bùng phát sẽ đến. Cô chỉ hy vọng rằng khi điều đó xảy ra, cô sẽ có thể ở bên anh, giúp anh vượt qua mọi khó khăn.

Khi buổi lễ hội kết thúc, hoàng hôn buông xuống, Mạn Tâm và Trạch Dương trở về nhà. Họ đi bên nhau, tay trong tay, nói chuyện về những giấc mơ và tương lai. Mạn Tâm cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh, và cô thầm nguyện ước rằng tình bạn và tình yêu giữa họ sẽ mãi mãi bền vững.

“Mạn Tâm,” Trạch Dương đột ngột nói, dừng lại nhìn vào mắt cô. “Cậu có biết rằng mình luôn xem cậu là điều quý giá nhất trong cuộc đời mình không?”

Tim Mạn Tâm loạn nhịp. Cô không biết phải trả lời thế nào. Chỉ biết gật đầu, để ánh mắt thể hiện những gì sâu thẳm trong lòng.

“Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, đúng không?” cô hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.

“Đúng vậy. Mãi mãi!” Trạch Dương khẳng định, nắm chặt tay cô như muốn truyền cho cô sức mạnh và niềm tin.

Họ tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng Mạn Tâm, có một cảm giác bất an. Những ngày tháng tươi đẹp có thể không kéo dài mãi mãi. Nhưng cô quyết định rằng sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc bên Trạch Dương, dù cho điều gì xảy ra trong tương lai.

Cô sẽ bảo vệ tình yêu này, và chờ đợi những điều kỳ diệu sẽ đến. Cô tin rằng tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play