Nha hoàn và bà tử quỳ rạp xuống đất, có người định tiến lên tiếp nhận tam tiểu thư đang ngất xỉu.
Dung Tấn đứng trước mọi người đang nhốn nháo, mắt có tia tàn nhẫn xoẹt qua, nhưng rồi lại ấm áp như cơn gió, nói: “Ta sẽ đưa nàng đi.”
“Cửu gia, ngài cũng ướt rồi. Nếu không thay đồ sớm thì sẽ bị bệnh mất. Ngài vừa mới vất vả hồi phục sức khỏe, không thể để gió lạnh làm hỏng. Vẫn là giao Tam tiểu thư cho nô tỳ đi.”
Dung Tấn đáp, “Nha đầu này ăn uống béo tốt, ngươi ôm không nổi, mà người ta cũng ướt hết, không quan trọng cứ ướt như vậy một lát.”
Chủ tử kiên quyết như vậy, bà tử cũng không dám nói thêm gì. Chỉ cảm thấy Cửu gia và Tam tiểu thư có tình cảm rất tốt.
Nhìn qua, Tam tiểu thư hôn mê bất tỉnh, mà Cửu gia vẫn không muốn rời đi để thay quần áo.
Nếu là Tô Đường còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ hung hăng chỉ trích hắn, rằng mắt nhìn của bọn họ thật sự không ra gì.
Chậm một chút nữa thôi, tay nàng sẽ không thể giữ được đâu!
Đúng là phiền phức, làm gì có cái gì ôn hòa như gió Xuân chứ???
Cửu gia, rõ ràng chính là một tên quỷ dữ!
……
Khi Tô Đường tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, đầu óc như bị đổ bột hồ, cảm giác thật khó chịu.
“Cẩu tử, ta còn sống sao?”
“Ân, còn sống.” Hệ thống trả lời, đồng thời vỗ vỗ ngực mình, “Thật là đáng sợ, thiếu chút nữa thì mất mạng.”
Tô Đường mơ màng, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Nàng nhớ rõ hình ảnh trước khi hôn mê, nhưng lúc đó trời quá lạnh, nàng không thể phản ứng kịp.
Bây giờ, khi hồi tưởng lại, nàng mới giật mình nhận ra giật mình đến nỗi suýt nữa nhảy khỏi giường.
Dĩ nhiên, nàng không thể nhảy lên được, bởi vì nàng phát hiện ra mình không thể cử động, bệnh tới quá nặng khiến tay chân nàng đều không nhấc nổi.
Quay lại sau khi hôn mê mà còn gặp phải cú sốc như vậy, đây là lần đầu tiên nàng trải qua cục diện thê lương như này.
Nàng chỉ có thể từ từ hỏi hệ thống, “Cẩu tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nam chính lại muốn giết ta?”
Hệ thống đột nhiên im lặng, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Ngươi không nhớ rõ hắn sao? Dung Tấn, ngươi trên danh nghĩa là tiểu thúc của hắn!”
Hệ thống kia khẩu khí, cực kỳ giống đang nói nàng tra. Tuy nhiên, điều này cũng hoàn toàn đúng.
Tô Đường, một nhân vật đã thâm nhập vào cốt truyện từ lâu, nam chủ vị diện này chính là Dung Tấn, người đã bị thương nặng khi mới mười hai tuổi.
Lúc đó, Thẩm lão hầu gia đã mang hắn về nhà. Tô Đường, hay chính là Thẩm Đào, khi ấy mới chỉ mười tuổi. Dung Tấn thực ra là con trai của Thái Tử.
Tuy nhiên, vào năm mười hai tuổi, Thái Tử cùng Thái Tử Phi đã gặp nạn. Ngay cả Dung Tấn cũng gặp nạn suýt chết và đệ đệ của Thẩm lão hầu gia, Thẩm Lăng, người đã liều mình cứu lấy Dung Tấn mang về.
Dù đã cứu được mạng sống của hắn, nhưng do bị thương nặng và trúng độc, Dung Tấn dần trở nên ngu dại và vụng về.
Thẩm Lăng năm đó đã hy sinh rất nhiều để cứu hắn. Kết quả, chính con trai duy nhất của ông cũng đã qua đời.
Đến thời điểm đó, trong gia đình Thẩm lão hầu gia, ngoài Dung Tấn ra, tất cả mọi người đều đã mất mạng. Thẩm lão hầu gia không đành lòng khi thấy đệ đệ của mình đã hy sinh tính mạng vì để cứu đứa trẻ này.
Hơn nữa, vào thời điểm đó, Yến vương, một nhân vật quyền lực, đang nắm giữ quyền thế to lớn. Để bảo vệ mạng sống của Dung Tấn, ông đã tuyên bố với mọi người rằng Dung Tấn chính là Thẩm Lăng di tử, mang tên Thẩm Giác.
Thẩm Gia là cửa sau phủ đệ, Thẩm Giác xếp hạng thứ chín, vì vậy bọn hạ nhân thường gọi hắn là Cửu gia. Tuy nhiên, khi gọi Cửu gia, trong lòng họ lại có chút coi thường. Họ nghĩ rằng hắn chỉ là một chủ tử ngu ngốc, không có ai bênh vực, nên không ít hạ nhân bắt đầu tỏ ra không vừa lòng.
Trong số đó, Tô Đường là người tàn nhẫn nhất.
Thẩm Đào là con gái đích của Hầu phủ, nàng bắt buộc phải học đủ thứ từ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú cho đến nữ hồng.
Tất cả những điều này đều là những việc học mà nàng phải trang bị từ bé. Nhưng học nhiều thì cũng mệt mỏi, và Tô Đường thì không muốn gả chồng. Nàng thật chất không hề quan tâm đến việc làm bài tập, vì vậy, nàng quyết định đặt tất cả hy vọng vào Dung Tấn.
Nơi Thẩm Gia Cửu gia sống khá hẻo lánh, tính ra hắn chỉ là cháu trai của Thẩm lão hầu gia. Việc hắn có thể sống ở Hầu phủ đã là một điều may mắn. Thẩm lão hầu gia không mấy khi quan tâm đến hắn, điều này dẫn đến việc hắn phải trải qua nhiều năm tháng khó khăn vì bị coi thường.
Mọi người đều gọi hắn là Cửu gia, nhưng sau lưng không ai thật sự để tâm đến hắn.
Nếu không phải Tô Đường đã nhiều lần ghé qua, mang đồ ăn và thuốc men cho hắn, thì có lẽ hắn đã rất khó mà sống tử tế trong suốt mấy năm qua.
Tất nhiên, Tô Đường không phải là người tốt bụng đến mức ấy. Hắn có thể ăn, nhưng nàng yêu cầu hắn phải hoàn thành việc học cũng như bài tập công khoá cho mình.
Cuối cùng, đến cả những công việc nữ công thêu thùa cũng phải do hắn làm, thật sự có thể nói là quá điên rồ.
——
✅ Đã beta